Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Ta đang ở đâu rồi, đang ở đâu?

(Cảm tác sau khi đọc bài thơ Chúng Ta Đang Ở Đâu của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa)

Chúng ta đang ở đâu?
Trên đường đi phía trước.
Chúng ta đang ở đâu?
Khi vận nước điêu linh.

Chúng ta đang ở đâu?
Tại sao cứ để đảng nắm đầu
16 tên tồi - Bộ Chính Trị
Là Trần Ích Tắc khác chi đâu.
Một bầy chuột một bầy sâu
Rắp tâm đem Nước bán cho Tàu
Để được muôn năm làm thái thú
Cai trị dân ta đến bạc đầu.
Để lũ bụng to đầu chải láng
Rủng rỉnh tiền dân rửng mỡ đời
Ngồi ngủ, chơi "games" nơi Quốc Hội
Cũng làm "dân biểu" của nhân dân.
Để lũ tay sai đảng nối dài
Giết người cướp của chẳng chừa ai
Đêm ngày phè phỡn trên xương máu
Trên nỗi đau chung của giống nòi.

Chúng ta đang ở đâu?
Mà sao oan trái cứ ngập đầu
Hết mất đất rừng rồi mất đảo
Mất nhà mất cửa đến mất con.
Đứa bị giam cầm trong ngục thất
Đứa làm nô lệ kiếm miếng ăn
Con trai bị bán làm nô dịch
Con gái Osin một kiếp người.

Chúng ta đang ở đâu?
Mà sao đã mấy chục năm dài
Vẫn đảng vẫn đoàn làm lãnh đạo
Vẫn Tàu vẫn Chệt chiếm biển Đông.
Vẫn ngày hai buổi cơm với mắm
Vẫn nấm mồ hoang vợ khóc chồng
Vẫn bị đi tù vì "Phản Động"
Vẫn cứ xin cho vẫn phục tòng.

Chúng ta đang ở đâu?
Phải chăng đất nước Việt Nam này
Hồn thiên sông núi không còn nữa
Dòng máu cha ông đã cạn rồi!
Hổ thẹn tổ tiên thời lập quốc
Đau lòng con cháu 4000 năm
Vận nước nay còn hay đã hết
Ta ở đâu rồi, đang ở đâu?

Chúng ta đang ở đâu?
Tại sao cứ mãi phải cúi đầu
Đứng lên đáp lại lời sông núi
giành lại quê hương - Giữ giống nòi.

Ho Duy Hai, given a death sentence without being proven guilty?

VRNs (11/29/2014) - Saigon - Translated by Ngoc Nhi Nguyen (Danlambao) - Ho Duy Hai is a former student (born 1985) sentenced to death for allegedly killing two female postal workers at Cau Voi Post Office, Thu Thua District, Long An, South Viet Nam, in March 2008.

Many articles have been written about the case and stated that Ho Duy Hai is not the culprit, there was no convincing evidence to convict Ho Duy Hai, for example at the scene, police authorities investigators obtained a lot of fingerprints, but none was identical to the 10 fingerprints of Ho Duy Hai; Knife and cutting board considered to be the killing weapons, was supplied to the Court by the investigation team, who ordered some officials to buy from the market. These are the two most basic evidences, and a lot of other evidences were not investigated properly either.

Mrs Nguyen Thi Loan (born 1963) lives in the village 1, Duy Thanh, Thu Thua District, Long An province, is the mother of Ho Duy Hai . She said her son was arrested by police 3 months after the murder and the police accused him of murdering the two women and robbing the Post office.

"Since the 21 March 2008 till now, Ho Duy Hai was given the death sentence by two courts," she said.

Mrs Loan insisted that her son is not guilty and said, " Criminal Police of Long An Province had the experts confirmed that the10 fingerprints of Ho Duy Hai did not match with the fingerprints left on the sinks and water faucets at the crime scene. So whose fingerprints were they and why did the police agencies not looking for this person, but arrested and sentenced unfairly my son. Where is real the culprit, I do not know.

The police sent postal clerk of Nhi Thanh Commune to a grocery store to buy a knife and a cutting board, to be submitted to Court as evidence of the case. Entries on the case were erased and changed... "

Besides, Mrs Loan said "the witness said he did not see Ho Duy Hai at the scene but the police changed this and said he saw Ho Duy Hai. This witness is still alive and he is willing to testify to this."

"There were someone who secretly wrote to the journalists, ordering them not to write about the case of Ho Duy Hai." Mrs Loan choked back her tears, went on to say "It is so unfair for my family. All this injustice but no one helped us. Even the former Deputy Director of Ho Chi Minh City Police was upset and said to the journalist " Is it that easy to send someone to death ?" But still there was no intervention from anywhere."

Mrs Loan sobbed uncontrollably "I am so upset! I have traveled from the South all the way to the North to Central Government to beg for my son, but no one would spare me a glance!"

Amid cries, Mrs Loan tried hard to continue, "I went to the Parliament but they did not allow me to speak there... At the court I was pushed out by the police. I went to various government offices to protest and held demonstrations but the police also chased me away. No one wanted to take on my son 's case. 

Seven years my son was imprisoned for being wrongfully convicted, but no one listened or helped. Every time I visited my son he would say: Mother, please help me prove that I am innocent. In court, I was given the indictment to read, but I did not do it, why did the police arrest me and keep me here? I cried for 7 years long I have no tears left!"

Mrs Nguyen Thi Ruoi, Ho Duy Hai 's aunty, said: "There are rumours all around that my nephew is being executed to save the real culprit, who is the son of a high ranking government official or of a very rich person. A reporter from Nong Thon Ngay Nay magazine told me this."

Mrs Loan petitioned for her son's innocence for 7 years continuously, but the authorities remain silent despite knowing the pain of a mother whose child has been sentenced wrongly to death, while the real perpetrator still roam free.

She said "I could only put in the application then had to go home, as no one would see me. I was not allowed to see the person in charge of that office but only saw the receptionist." 

At the Provincial Parliament in Long An, they said "It's out of our hands" and advised me to go all the way to the Central Government up North to protest. I went to the Central Government Office, they took my form then told me to go home, no one would do anything, I cried by myself then went home. There is no justice at all, I cried, then went home by myself, they did not want to even look at an innocent citizen.

Every year I went to the Central Office in Ha Noi, holding banners outside their gate petitioning for my son for months on end then had to go home again, no one wanted to take on the case." 

Mrs Loan sobbed "I promised myself that I will keep petitioning until my son is proven innocent, if I fail I will self immolate in front of the Mausoleum of Ho Chi Minh. If my son gets executed wrongly what's the point of me going home by myself? It is very urgent now, they will inject poison to kill my son soon, I fear I won't be able to save my son in time. "

Mrs Ruoi said, her family has begged the family of Mr Nguyen Minh Triet, President of the Republic Socialist of Vietnam, but the case remains silent: "In 2009, I went to Mr Nguyen Minh Triet's wife and presented the case. After that our family received two written requests asking the Supreme People's Procuratorate and the Supreme People's Court to clarify the matter, but still the case remains silenced for the next 7 years."

Three days ago, on 25 Nov 2014, Chief Justice of Long An province and the court clerk met her family and informed Mrs Loan, that there had been a decision to put her son to death, but they would not reveal the date.

Chief Justice of Long An, the representative of the government, bluntly asked her: "You agree to lethal injection and after that agree to take the body home or not?. Mrs Loan asked him back, very upset "Do you have children?". She added frustratingly "My son is innocent, it is your job to protect him, anyone who is out to kill my son will die along with me also".

Immediately after that, Mrs Loan and Mrs Ruoi went to the Parliament Office in Hanoi to continue protesting for his innocence, but the receptionist only told them, "Come back on Monday and someone will look at it then".

Why do government agencies remains indifferent and has no feeling towards the anguish of a mother whose son is so close to being executed wrongly? 

Mrs Ruoi wished: "I want Ho Duy Hai to be freed. Since Ho Duy Hai was put in jail it affects our entire family, no one can do any work. Ho Duy Hai is a very gentle and obedient boy. The family is very upset and feeling terrible. All his youth has been spent in jail."

Mrs Loan sobbed: "I beg you please, all Vietnamese living overseas and in Viet Nam, please raise your voice with the government to ask for the release of my son, I don't ask for compensation. I just wish my child released to me, I need my son, he is not guilty, I do not need compensation, nothing can exchange for my son."

Source:

Translated by: 

Giết Hồ Duy Hải không cần giải oan!?

VRNs (29.11.2014) - Sài Gòn - Hồ Duy Hải nguyên là một sinh viên bị kết tội tử hình do giết chết hai nữ nhân viên Bưu điện Cầu Voi, huyện Thủ Thừa, Long An, vào tháng 3 năm 2008.

Rất nhiều bài báo viết về vụ án Hồ Duy Hải và khẳng định, Hồ Duy Hải không phải là hung thủ, những căn cứ cơ bản để kết tội Hồ Duy Hải thì không có, ví dụ như tại hiện trường, cơ quan cảnh sát điều tra thu được rất nhiều dấu vân tay nhưng không có một dấu vân tay nào trùng với 10 dấu vân tay trên 10 ngón tay của Hồ Duy Hải; Con dao và cái thớt được xem là tang vật thì cơ quan điều tra cử dân quân ra chợ mua mang về. Đây là hai chứng cớ cơ bản nhất, còn rất nhiều chứng cớ khác chưa được điều tra làm rõ.

Bà Nguyễn Thị Loan (SN 1963) ngụ tại ấp 1, xã Duy Thành, huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An cho biết, con bà là Hồ Duy Hải, bị công an bắt sau 3 tháng xảy ra vụ án giết người ở Cầu Voi và bị công an cáo buộc phạm tội giết người, cướp của.

“Kể từ thời điểm 21/3/2008 tới nay, Hồ Duy Hải bị hai cấp tòa xét xử tội tử hình”, bà Loan nói.

Bà Loan khẳng định con trai bà không có tội và cho biết thêm, “cảnh sát hình sự Tỉnh Long An đã giám định và khẳng định, 10 dấu vân tay của Hồ Duy Hải không trùng khớp với nhiều dấu vân tay trên lavabô và vòi nước, tại nơi hiện trường. Vậy các dấu vân tay này là của ai mà cơ quan cảnh sát điều tra không điều tra ra hung thủ, mà lại bắt và kết án oan con trai tôi. Hung thủ đang ở đâu, tôi không biết.

Công an đã sai người –nhân viên bưu điện ở xã Nhị Thành ra chợ mua con dao và cái thớt về, để nộp cho cơ quan công an làm tang chứng vụ án. Hồ sơ bị cạo sửa…”

Bà Loan, mẹ của Hồ Duy Hải chạy khắp nơi kêu oan cho con

Bên cạnh đó, bà Loan nói “nhân chứng cho biết không nhìn thấy Hồ Duy Hải mà công an nói là người đó thấy Hồ Duy Hải. Nhân chứng này vẫn còn sống và họ sẵn sàng làm chứng điều này.”

“Có người viết thư mật cấm các nhà báo không được viết về vụ Hồ Duy Hải.” Bà nghẹn ngào nói tiếp: “bức xúc cho gia đình tôi quá. Trong khi mình oan mà không cho ai phụ với gia đình mình.” Nguyên phó giám đốc Công an Tp.HCM “cũng bức xúc và nói với các nhà báo ‘tử hình dễ thế sao’. Thế nhưng không có ai can thiệp hết.”

Bà Loan khóc nấc từng cơn và nói: “tôi bức xúc quá! Tôi từ Nam ra Bắc mà hổng có ai dòm ngó dùm mình hết.”

Với tiếng khóc nấc xen lẫn những tiếng không rõ thành câu, bà Loan nói tiếp “tôi ra trước quốc hội cũng không ai cho tôi nói hết… Trước tòa tôi cũng bị công an bắt đuổi đi. Tôi đi đến đâu khiếu kiện và biểu tình thì công an đều đuổi tôi đi. Không ai giải quyết cho con tôi hết.

Bảy năm nay con tôi bị giam cầm trong ngục tối thật sự là oan sai, mà không ai để ý giải quyết giùm. Lần nào tôi đi thăm con tôi đều nói, mẹ ơi, mẹ kêu oan và minh oan cho con. Trước tòa, con chỉ đọc theo cáo trạng chứ con không thực hiện hành vi đó, tại sao công an bắt nhốt con hoài không tha mẹ ơi. Tôi khóc riết bảy năm nay không còn nước mắt nữa.”

Bà Nguyễn Thị Rưỡi - cô Hồ Duy Hải cho biết thêm: “Dư luận xôn xao rằng, Hồ Duy Hải cháu nhà tôi là chết thay cho con một quan chức hay một đại gia nào đó. Thông tin này được phóng viên báo Nông Thôn Ngày Nay đã nói cho tôi.”

Bà Loan đi khiếu kiện ròng rã suốt 7 năm nay, nhưng các cơ quan thẩm quyền vẫn câm lặng trước nỗi đau của người mẹ có đứa con mang án tử hình, thay cho hung thủ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Bà nói “chỉ nộp đơn, rồi về vì không ai tiếp mình hết. Cũng không gặp được lãnh đạo, chỉ gặp được cô tiếp dân.

Xuống quốc hội dưới tỉnh Long An và họ nói rằng, đã hết thẩm quyền [thụ lý vụ án], khuyên tôi ra ngoài trung ương để giải quyết. Ra đến trung ương, chỉ được nộp đơn, rồi về, không ai giải quyết, lặng lẽ khóc rã rồi đi về. Không có công lý gì hết, tự than khóc, rồi tự đi về, họ không nhìn tới người dân vô tội.

Năm nào cũng ra [Văn phòng tiếp dân ở Hà Nội], cầm băng rôn kêu oan hàng tháng rồi đi về, chứ không được ai tiếp nhận đơn.”

Bà Loan nấc nghẹn từng tiếng nấc, nghẹn ngào nói: “Nguyện tâm cũng đi chừng nào minh oan được cho con rồi mới về, còn không là chết thiêu tại lăng Hồ chủ tịch luôn. Con mình bị oan thì mình về để làm cái gì nữa. Bây giờ gấp rút lắm rồi, họ sẽ tiêm thuốc độc giết chết cho con trai tôi, tôi sợ không minh oan kịp cho con trai tôi.”

Bà Rưỡi cho hay, gia đình bà đã cầu cứu đến gia đình ông Chủ tịch Nguyễn Minh Triết –Nguyên Chủ tịch Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nhưng vụ việc vẫn im hơi lặng tiếng: “Vào năm 2009, tôi có gặp bà Nguyễn Minh Triết và trình bày về vụ việc này. Sau đó, gia đình chúng tôi nhận được hai văn bản yêu cầu Viện Kiểm sát nhân dân tối cao và Tòa án nhân dân tối cao điều tra làm rõ sự việc, nhưng sự việc vẫn im trôi suốt 7 năm nay.”

Cách đây ba ngày, vào ngày 25.11.2014, Chánh án Tòa án tỉnh Long An và thư ký tòa án gặp gia đình bà Loan thông báo, đã có quyết định tử hình nhưng không cho gia đình bà biết là ngày nào.

Chánh án Tòa án tỉnh Long An –Đại diện cho một cơ quan công quyền đã thẳng thừng hỏi bà Loan: “bà có đồng ý tiêm thuốc độc cho con trai bà và mang xác con trai bà về nhà hay không?”. Ngay sau đó, bà Loan liền hỏi: “ông có con không?”. Bà Loan uất ức nói: “Con tôi không có tội, phải minh oan cho con trai tôi, người nào giết con trai tôi thì người ấy sẽ chết chung với tôi luôn.”

Ngay sau đó, bà Loan và bà Rưỡi đã ra Văn phòng quốc hội ở Hà Nội để tiếp tục kêu oan, nhưng phòng tiếp dân nói rằng, “thứ hai bà quay lại, cán bộ sẽ giải quyết”.

Tại sao cơ quan công quyền lại dửng dưng, thờ ơ trước nỗi đau oan khiên của một người mẹ có đứa con đang cận kề với cái chết oan?

Bà Rưỡi mong muốn: “Hồ Duy Hải được thả tự do. Từ khi Hồ Duy Hải vào tù ảnh hưởng đến cả gia đình chúng tôi, không một ai làm ăn được gì. Hồ Duy Hải rất ngoan hiền, dễ thương. Cả họ rất đau lòng và bức xúc dữ lắm. Cả tuổi thanh xuân của Hải bị nhốt trong tù.”

Bà Loan thổn thức: “Mong muốn các anh, các chị Việt Nam sống ở nước ngoài và sống trong nước VN hãy lên tiếng với giới công quyền tại Việt Nam trả con tôi về, chứ tôi không cần bồi thường gì hết. Tôi mong muốn con tôi được thả về với tôi, tôi cần con tôi, nó không có tội, tôi không cần tiền bồi thường, không có cái gì có thể đánh đổi được con tôi.”



'Trung Quốc - Thành phố Việt Nam'

Theo Facebook Lan Lê, khu phố Tàu ở Bình Dương công khai để biển "Trung Quốc - Thành phố Việt Nam"với hàm ý: VN là thành phố của Tàu. (Ảnh từ FB Ku Mon)

Mennonite Bình Dương cấp báo



Thưa quí vị;

Lúc này là 20h ngày 29/11/2014.

Tại Hội Thánh Tin lành Mennonite Mỹ Phước I thị xã Bến Cát tỉnh Bình Dương, côn đồ sau khi ném trứng thối, cá chết vào nhà nguyện từ lúc 19h tối đến giờ nầy không thấy động tĩnh gì, chúng tràn vào với búa, đao mã tấu, kiềm uy hiếp 3 sinh viên và bà cụ già chạy lên phòng nữ lầu 3 đóng kín cửa. Thấy không có ai chụp ảnh, quay phim và lợi dụng đêm tối không ai để ý, bọn côn đồ có kẻ chỉ đạo bắt đầu đập phá cầu thang lên phòng thờ phượng và thư viện sách của sinh viên học tập.

Do bọn chúng quan sát hôm nay MS Hòa, Thầy Khoa, MS Thạch đi công tác chưa về, MS Y Puih Ya đưa các sinh viên Jarai về do áp lực của chính quyền Gia Lai uy hiếp gia đình họ lo sợ nên SV Jarai đi về cho gia đình bớt lo lắng.

Đặc biệt SV Y Ngân tình nguyện ở lại bảo vệ trường kinh thánh và nhà nguyện thì bị công an Bến Cát bắt 2 lần nửa đêm. Khi không lay chuyển được thì họ dùng công an Gia Lai gây lo lắng gia đình cha mẹ già của SV Y Ngân.

Giờ nầy chúng rất hung hãn tiếp tục đập phá uy hiếp 4 người trong nhà nguyện, hai con trai tôi (MS NH Quang) là hai sinh viên trường đại học quốc tế Miền Đồng tại thành phố Bình Dương không vào được nhà ăn cơm tối.

Tại Khu Phố 6, đường đê TL 41 sông Giao khẩu, Phường Thạnh lộc quận 12, HCM công an có xe biển số 61 Bình Dương án ngữ tại quán cà phê Ông Bảy; đầu cầu Đôi sông Sài Gòn, gồm gần 7 người an ninh, và ngay cạnh nhà khi đi ra vào đều bị công kè sát hay chạy xe theo sau nhằm cách ly, giám sát cuộc sống tôi.

Cũng thông tin ngày 26/11/2014 chính quyền quận 12, có cán bộ thành phố, công an, côn đồ vừa làm công vụ vừa tràn vào sân nhà của anh Nguyễn Quang Huy con MS Quang đuổi MS Quang ra khỏi nhà và chúng cho 3 người che ông kính Camera do tín hữu quay để thọc tay đánh vào bụng và sườn mục sư Quang. Sau đó họ cho côn đồ xông vào trước công an, chính quyền yên lặng quay phim để cho côn đồ đòi chém, và trục xuất mục sư Quang ra khỏi địa bàn quận 12.

Chúng tôi làm bản tin báo nầy trong khi Bà gia tôi đang bị chấn động nặng bới tiếng búa đập phá chát chúa của côn đồ được thuê mướn đàn áp tôn giáo trắng trợn ngay giờ nầy. Trong suốt 6 tháng qua kề từ ngày 9/6/14 tại HT Mennonite Mỹ Phước, Bình Dương sự việc xãy ra dù tôi đã làm đơn tố cáo gửi VKS và lãnh đạo công an Bình Dương, chẳng những không trả lời bằng văn bản mà chúng tôi bị đàn áp nhiều hơn cho tới tận cuối tháng 11 nầy vẫn còn tấn công phá hoại.

Rất mong tất cả quí cá nhân, cơ quan bảo vệ nhân quyền, cơ quan công luận tiếp tục lên tiếng để chấm dứt tình trạng bạo lực được nuôi dưỡng bới sự thiếu trách nhiệm của chính quyền tỉnh Bình Dương.

Kính cấp báo.

Hình chụp ông Nguyễn Minh Trí cán bộ đi kèm Tôi đã ra tay đánh tôi ngày 26/11/2014 lúc 9h kém 15ph ngày 26/11/2014.


Đảng biểu Dân cười

Trần Thị Hải Ý (Danlambao) - "Tuy là văn kiện pháp lý cao nhất của đất nước, nhưng trong thực hành các đồng tác giả bản Hiến pháp chỉ có vai trò ‘vuốt đuôi, gật gù bấm nút’ theo hứng của cương lĩnh đảng thôi mà! Đã cao nhất lại có đồ cao hơn nữa tức là Thiên thượng hữu thiên, chứ còn gì nữa. Vả lại, có bao giờ quí vị thật lòng làm theo dân biểu đâu mà hòng là dân biểu?"


*

Một quốc gia bình thường, có được một Quốc Hội gồm những dân biểu bình thường nhưng thật sự từ dân, do dân và vì dân đã là sự may mắn; riêng CH xnch VN thì éo le thay, không có quốc hội (chính xác là đảng hội), theo tôi, lại là sự may mắn vĩ đại: khỏi hoang phí tiền thuế của dân nuôi báo cô 498 ông bà đảng biểu – tinh hoa của đất nước, không Tiến sĩ cũng tròm trèm Cử nhân – và cơ man chi phí hương khói khác! 

Tôi dùng hai chữ đảng biểu thay vì dân biểu/ đại biểu là có chứng lý made by Ts Chuyên ngành xây dựng đảng hẳn hoi: Cương lĩnh đảng đứng trên/ trước Hiến pháp bởi vì tuy là văn kiện pháp lý cao nhất của đất nước, nhưng trong thực hành các đồng tác giả bản Hiến pháp chỉ có vai trò ‘vuốt đuôi, gật gù bấm nút’ theo hứng của cương lĩnh đảng thôi mà! Đã cao nhất lại có đồ cao hơn nữa tức là Thiên thượng hữu thiên, chứ còn gì nữa. Vả lại, có bao giờ quí vị thật lòng làm theo dân biểu đâu mà hòng là dân biểu? Đảng biểu chỉ tinh tướng biểu dân thì dại gì dân biểu quí vị ra ứng cử khi cái đảng, cái mặt trận tổ quốc, cái cục cái phân côn an, phòng dân… luôn luôn lù lù nơi nơi. 

Dưới đây là 12 bức hình + 1 được chọn lọc theo độ nhạy riêng từ rừng hình trên Internet trong năm 2014, tuế tóa thêm đôi dòng thay lời cảm tạ các diễn viên trong bài.













(Nguồn hình: Internet)


"Giữ nguyên trạng" và "vừa hợp tác vừa đấu tranh": ngư dân VN tiếp tục bị tấn công

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Chính sách giữ nguyên trạng của chư hầu CSVN đã thành công: Tàu cộng vẫn tiếp tục hiện hữu trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam, vẫn hoành hành tấn công ngư dân Việt. Không một bóng dáng hải quân Việt Nam tuần tra, bảo vệ biển đảo. Vùng biển của Việt Nam tiếp tục là ao nhà của Bắc Kinh. Đó là nguyên trạng mà đảng CSVN mong muốn

Chủ trương vừa hợp tác vừa đấu tranh của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có thể được diễn dịch cho chính xác hơn là chủ trương đảng hợp tác, ngư dân đấu tranh. 

Nội trong năm 2014 đã có 7 tàu đánh cá với hơn 70 ngư dân Việt Nam bị Tàu cộng bắt giữ, hơn 30 tàu và khoảng 400 ngư dân Việt Nam bị tấn công khi đang kiếm sống trên vùng biển của Việt Nam. 

Tất cả xảy ra trong bối cảnh thắm thiết của mối tình hữu nghị - một điều bạn hai điều bạn - của người đứng đầu quân đội Phùng Quang Thanh. 

Tất cả nằm trong tấm lòng chung thủy “Ta với Trung Quốc là láng giềng, dù mưa nắng hay bão lũ gì cũng là láng giềng, mãi mãi là láng giềngcủa Nguyễn Tấn Dũng.

Hai tàu cá QNg 90226-TS và QNg 95159-TS vừa bị Tàu cộng tấn công là nạn nhân mới nhất bởi những tên “bạn” của Phùng Quang Thanh và những tên “láng giềng mãi mãi” của Nguyễn Tấn Dũng.

Trong “tinh thần giữ nguyên trạng và vừa hợp tác vừa đấu tranh” nhà nước Việt Nam tạm thời câm miệng, để cho Phó tổng thư ký Hội Nghề cá Việt Nam là Hoàng Đình Yên gửi văn bản đến Bộ Nông nghiệp & Phát triển nông thông, Cục lãnh sự quán Bộ Ngoại giao để bày tỏ thái độ và phản đối hành động vi phạm của Tàu cộng. 

Vài ngày nữa Bộ Ngoại giao của đảng chắc chắn sẽ có vài câu “cực lực phản đối”. 

Trong khi đó biển Đông vẫn vắng lặng bóng dáng của những tên chỉ huy quân đội vẫn đang còn mãi “tâm tư” vì chưa được gắn lon tướng. 

Và Nguyễn Tấn Dũng vẫn đang đắc chí với 6 chữ vàng khè mà theo ông ta là vô cùng sáng tạo: vừa hợp tác, vừa đấu tranh” có khả năng vừa làm đẹp lòng Bắc Kinh vừa mị được vài... dân luận viên. 

Dù mưa nắng hay bão lũ gì, dù tên hàng xóm có vào nhà của ta, nói là nhà của nó và đánh đập người nhà của ta thì tên hàng xóm lạ nhưng rất quen vẫn mãi mãi là láng giềng. 

Trước sau như một, đảng ta hợp tác với giặc còn đấu tranh thì đó là chuyện của ngư dân bám biển để đảng ta có thể giữ cái nguyên trạng

Cái gì Tàu cộng nó chiếm hôm qua thì đã là của chúng. 
Cái gì Tàu cộng chiếm hôm nay thì đang là của chúng.
Cái gì Tàu cộng sẽ chiếm ngày mai thì sẽ là của chúng.

Nguyên trạng của đảng ta là những cái ghế đang ngồi.

Nguyên trạng của Việt Nam trong vài năm nữa sẽ là một tỉnh lỵ của Tàu. 

Lúc đó, ngư dân Việt sẽ thoải mái đánh cá mà không còn phải đấu tranh, không còn lo sợ bị Tàu lạ tấn công. 

Vì nhờ ơn mở đường cho giặc xâm của bác Hồ Tập Chương và công lao mở lối cho giặc chiếm của đám hậu duệ cộng sản, 100 triệu người gốc Việt lúc đó đã có hộ chiếu mang quốc tịch Tàu.


Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Vừa hợp tác vừa đánh trâu

Chúng ta đang ở đâu?

Chúng nó chiếm mất đảo của ta rồi!
Chúng nó đổ thêm đất cho đảo to ra
Xây sân bay để có thể dội bom vào nước Úc
Chúng nó giết bao nhiêu chiến sỹ ngày nào giữ đảo
Bao ngư dân “bám biển” theo lời động viên hoa mỹ của lũ cầm quyền
Một phần Bản Giốc, mục Nam Quan đã mất,
Và còn mất...

Hãy “giữ Nguyên trạng”
Câu cải lương của lũ-vì-quyền
(không phải vì quốc gia dân tộc)
“Nguyên trạng” thế nào?
“Nguyên trạng” là không đòi lại mà để nguyên nó chiếm
Là để ngư dân bỏ mất ngư trường
Ai đi ra là bị chúng húc chìm
...và xả súng...

“Nguyên trạng” là gì?
Là để mất đất Nam Quan vĩnh viễn
Là để mất thác Bản Giốc ngàn đời
“Nguyên trạng” là im đi để chúng đổ đất vào đảo sau “công hàm dâng nước”,
Đủ rộng sân bay,
Nếu năm 2020...
không làm theo mật ước “Thành đô”
Chúng ném bom vào Đà nẵng?

Ôi những vong linh cha ông ngàn xưa giữ đất
Những chiến sỹ giữ đảo của VNCH
Của sau đó dù dưới thời Cộng sản
Những vong linh của người chiến sỹ ngã xuống năm 1979
Ở tiền đồn phía Bắc
(Chưa bao giờ được tri ân một nén nhang)

Ở đâu?
Người Việt Nam quốc nội đâu?
(Hãy nhìn tấm gương từ Hải ngoại)
Sao để quốc gia im lìm như vùng đất chết?
Người Việt Nam quốc nội ở đâu?
Sao sống trên đất của mình mà như sống tạm ở quốc gia kẻ khác?
Rồi người sẽ không đủ tư cách
Để ngẩng cao đầu
Như cộng đồng thời nay đang tị nạn
Rồi người sẽ vật vờ trên khắp hành tinh như dân Di-gan
Làm nghề nhảy nhót, bói bài, mài dao và trộm cắp
Bởi lúc bấy giờ người không đủ năng lượng như người Israen
Cho một “ quốc gia khởi nghiệp”

Hãy lo cho tương lai
Mà xuống đường:
“Đả đảo đảng cộng sản Việt Nam
Lũ vì quyền mà bỏ rơi tổ quốc!”


Nguyễn Xuân Nghĩa
danlambaovn.blogspot.com

Xã Nghĩa Việt Nam có đang lớn mạnh, khẳng định vị thế?...

Le Nguyen (Danlambao) - Những cuộc đấu đá tranh giành quyền lực, tranh công kể lể công lao cũng như hạ bệ, bôi bẩn lẫn nhau, đã phơi trần bộ mặt lưu manh, gian trá không thể biện hộ hay chối cãi được của giới lãnh đạo cao cấp đảng CSVN. Mặc dù bí mật đấu đá trong nội bộ giữa các lãnh đạo cao cấp của đảng đã được bộ máy tuyên giáo trung ương tung hết nguồn lực vào cuộc chữa cháy nhưng tất cả đều vô hiệu, đều không thể bưng bít, ngăn chận trong thời đại tin học hiện đại ngày nay.

Thế cho nên khi hình ảnh “vĩ đại” giả tạo, hư cấu của Hồ Chí Minh không còn tác dụng cho công tác tuyên truyền phục vụ cho mục tiêu lừa bịp người dân. Đảng CSVN liền tương kế tựu kế mang hình ảnh Võ Nguyên Giáp ra tô son trét phấn, đánh bóng tên tuổi “người hùng Điện Biên, người anh cả của quân đội nhân dân” nhằm củng cố niềm tin của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên nhạt bác, mất niềm tin vào đảng vì biết được huyền thoại Hồ Chí Minh đúng thật là huyền thoại như các câu chuyện cổ tích, hoang đường, thuở dầu óc con người chưa phát triển còn mông muội, mê muội lẫn ngu muội chưa phân biệt được ác quỷ với thánh thần.

Thế nhưng, não trạng của tuyên giáo trung ương đảng CSVN có vấn đề về tư duy của những kẻ thiểu năng nên không thể tiên liệu, không thể nhận ra dân trí của người dân trong thời đại a còng (@) với phương tiện truyền thông hiện đại đã không còn mê muội, đã vượt mặt quan trí chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi, châu đầu vào tài liệu giáo dục định hướng của đảng, nhà nước - họ vẫn mông muội lẫn giả vờ ngu muội như thời đại Hồ Chí Minh chỉ biết tiếp nhận thông tin một chiều từ loa, đài của đảng và không quan tâm sử dụng trí tuệ “xử lý” thông tin.

Do đó hình tượng thêu dệt về Võ Nguyên Giáp “...thiên tài quân sự, văn võ song toàn, uy dũng vô song... được nhân dân, được bạn bè thế giới ngưỡng phục...” ra rả trên hệ thống truyền thông đã bị người dân từ chối lẫn chỉ ra ý đồ tuyên truyền chính trị của đảng CSVN. Sự kiện từ chối “huyền thoại” Võ Nguyên Giáp được thể hiện trong các bài viết chỉ ra những điều không có thật về nhân vật lịch sử Võ Nguyên Giáp được đăng tải trên trang mạng lề dân. Song song đó là việc đại bộ phận người dân bày tỏ thái độ qua việc không đến xem, không hưởng ứng, không đón nhận cuộc đời, sự nghiệp huyền thoại Võ Nguyên Giáp được đảng bỏ kinh phí dàn dựng trong bộ phim tài liệu “Sống Cùng Lịch Sử” được trình chiếu nhân kỷ niệm một năm ngày Võ Nguyên Giáp chết, là một minh chứng cụ thể.

Não trạng có vấn đề hay nói cách khác là thiểu năng trí tuệ của lãnh đạo đảng CSVN về việc xây dựng hào quang cho Võ Nguyên Giáp nhằm lôi kéo một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên tự chuyển biến, tự chuyển hóa tư tưởng có khả năng trở thành bom nổ chậm đánh sập đảng, chế độ cộng sản, vì họ đã dần nhận ra sự thật của cái gọi là “đảng quang vinh, Hồ Chí Minh vĩ đại” và hình tượng Võ Nguyên Giáp đã bị cháy khi vừa “xuất xưởng” là sự thật để cho lãnh đạo cộng sản rút kinh nghiệm, nhận ra rằng tuyên truyền bịp bợm không còn dễ đàng, không là thế mạnh như trong thời đại loa đài của Hồ Chí Minh, thời chỉ có cái loa là vui thôi theo như lời cố ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện đã chỉ ra trong tập thơ Tiếng Vọng Từ Đáy Vực còn được biết dưới tên Hoa Địa Ngục của ông.

Chắc chắn do não trạng của lãnh đạo cộng sản có vấn đề về thiểu năng trí tuệ nên dù đã thất bại trong việc dựng hình tượng Võ Nguyên Giáp thay cho tượng đài Hồ Chí Minh đã bị sự thật lịch sử qua phương tiện truyền thông hiện đại đánh sập nhưng dường như CSVN không đủ trí tuệ để rút ra bài học thực tiễn về thất bại này nên chúng lại vô tư xua văn nô bồi bút, dư luận viên... thay vì bảo vệ “quan điểm” Hồ, Giáp vĩ đại. Chúng tập trung nguồn lực tuyên truyền sáng tác tư liệu, trang bị lý luận rất trẻ con về xã hội chủ nghĩa cho văn nô bồi bút, dư luận viên với lập luận vắng bóng trí tuệ như sau:

“Hệ thống chủ nghĩa xã hội chưa sụp đổ đâu nhé, sự sụp đổ của Liên xô là sự sụp đổ của một mô hình không đúng thôi, và nghĩ đi, từ năm 1991 đến giờ, người ta cứ nghĩ là xã hội chủ nghĩa sẽ dần sụp đổ hết nhưng sao, chủ nghĩa xã hội đang lớn mạnh hơn cho thấy, Trung Quốc, Việt Nam đang khẳng định vị thế của họ.”

Một lập luận ngu không thể ngu hơn, nói theo ngôn ngữ của ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng: “Không thiểu năng trí tuệ thì là gì?”

Này nhé, những nước tin theo lý tưởng cộng sản, thiết lập mô hình tổ chức nhà nước theo khuôn mẫu nhà nước Xô Viết và các nước tổ chức cai trị theo mô hình đó người ta gọi là hệ thống nhà nước xã hội chủ nghĩa. Ngày nay hệ thống nhà nước đó không còn nữa và các nước Trung Cộng, Việt Cộng, Triều Cộng, Cu Cộng chỉ còn là nước xã hội hội chủ nghĩa trên danh xưng chứ không còn thực chất xã hội chủ nghĩa như thời còn mồ ma Liên Xô, cổ động tuyên truyền với những lời bóng bẩy, hào nhoáng “...chuyên chính vô sản... công nhân làm chủ nhà máy... nông dân làm chủ ruộng cày... cán bộ là đầy tớ của nhân dân...”

Thế thì dựa vào cơ sở lý luận nào để gọi các nước cộng sản còn sót lại là các nước xã hội chủ nghĩa? Ngay cả không có ông bà lý thuyết gia hàng đầu nào trong bốn nước vừa kể, định nghĩa được xã hội chủ nghĩa tròn méo ra sao, để làm cơ sở kết luận là Liên Xô, nguyên là nước trung tâm lãnh đạo các nước xã hội chủ nghĩa sụp đổ là do không theo đúng mô hình xã hội chủ nghĩa?

Cũng như dựa vào cơ sở lý luận nào để các ông, bà văn nô bồi bút, dư luận viên... kết luận chủ nghĩa xã hội đang lớn mạnh và Trung Cộng, Việt Cộng đang khẳng định được vị thế?...

Có phải các ông bà căn cứ vào các tài liệu, các nguồn lý luận do tuyên giáo làm ra, phát tán và những kẻ lập lại một cách máy móc như các em bé như các ông bà, không thiểu năng trí tuệ thì là gì? Thế các ông bà thiểu năng chỉ biết học tập nói theo định hướng của tuyên giáo, có biết là bộ mặt tích cực của Trung Cộng, Việt Cộng có sáng sủa lên ít đỉnh qua việc xây dựng đường sá, cầu cống, nhà cao tầng, khách sạn nhà hàng, khu nghỉ dưỡng... thật sự phồn vinh giả tạo là nhờ vào sự viện trợ, sự ưu đãi lẫn tạo điều kiện thuận lợi cho giao thương buôn bán của các nước tư bản giãy chết không?

Có phải sự lớn mạnh của nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, là qua hình ảnh của một bộ phận không nhỏ nhà giàu không do năng lực mà do ăn cướp của dân, ăn cắp của nước có nguồn gốc “cách mạng”: khoe siêu xe trên các con đường ngập nước mỗi khi trời đổ mưa trong một đất nước tràn ngập xe hai bánh; các căn hộ siêu sang dành cho “bồ nhí”, cho các cô nhân viên dưới quyền của thủ trưởng đảng viên hủ hóa, suy thoái đạo đức lối sống; hình ảnh các căn nhà siêu bự như dinh toàn quyền của các quan chức đảng, nhà nước nằm bên cạnh các khu nhà ổ chuột, là nguyên nhân cho các ông tổ cộng sản đứng lên hô hào làm cách mạng lật đổ chính quyền để xây dựng một nhà nước của dân, do dân, vì dân và xóa bỏ cảnh người bóc lột người?

Những hình ảnh phản cảm đó không phải là tất cả những gì tồn tại trong đất nước gọi là xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Bên cạnh sự lớn mạnh của xã hội chủ nghĩa Việt Nam là hàng hàng lớp lớp trí thức xã hội chủ nghĩa, những nhà khoa học giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư... chạy đầy đường thuộc loại nhiều nhất thế giới nhưng không sáng chế, phát minh được cái gì cho ra hồn. Những ông bà trí thức, khoa học này chỉ tài giỏi ở chỗ xà xẻo ngân sách và đi phát bằng khen, bằng sáng chế cho các anh chị “hai lúa” trong nhiều lãnh vực ngành nghề của đại bộ phận “nhân dân lao động”.

Cụ thể là “hai lúa” Trần Quốc Hải cải tiến xe bọc thép cho quân đội Campuchia được phong hàm đại tướng danh dự, được hưởng mọi quyền lợi như một đại tướng thực thụ. Trường hợp “hai lúa” Trần Quốc Hải là một trong số nhiều tài năng Việt Nam không được đảng, nhà nước sử dụng và có khả năng đi tù vì tội “chống người thi hành công vụ”. Nguyên do là họ không chịu từ bỏ đam mê tìm tòi phát minh, sáng chế cống hiến cho khoa học và phụng sự đời sống và không chịu nghe lời khuyến cáo của chính quyền là phải dừng lại những chương trình nghiên cứu phát minh, sáng chế của họ.

Nói thật không cần bàn, không cần phân tích cái gọi là xã hội chủ nghĩa Trung Quốc đang lớn mạnh, khẳng định vị thế?... Vì những tên chạy cờ, chỉ biết nói theo lý luận của tuyên giáo cộng sản một cách máy móc không trí tuệ, cho dù có cầm tay chỉ, mở banh mắt ra cho nhìn thì những kẻ thiểu năng này cũng không thể thấy được mặt trái của cái gọi là lớn mạnh, khẳng định được vị thế của nhà nước Trung Quốc mà họ tưởng nhầm là xã hội chủ nghĩa!

Do đó bài viết này không bàn nhiều về sự lớn mạnh, khẳng định được vị thế của cái gọi là xã hội chủ nghĩa Trung Quốc mà chỉ tập trung vào một phần rất nhỏ cốt lõi ở mặt nổi của cái gọi là xã hội chủ nghĩa đang lớn mạnh, khẳng định được vị thế của Việt Nam:

Về sự lớn mạnh của xã hội chủ nghĩa Việt Nam (?) chỉ có những người mù mới không thấy là Việt Nam vô địch về xuất cảng lao động osin, trẻ em, mãi dâm, cô dâu... có cả “xuất khẩu” dối trá, ăn cắp, buôn lậu... của các công nhân viên chức, quan chức đảng, nhà nước khi có cơ hội làm việc hay đi công tác nước ngoài. Sự lớn mạnh của xã hội chủ nghĩa này còn được nhìn thấy qua các “đội quân” hùng hậu không kể già trẻ lớn bé bán vé số dạo khắp nẻo đường đất nước, mưu sinh trên các bãi rác đúng nghĩa bãi rác của nó cùng với toàn bộ công nhân, nông dân được đảng trao danh hiệu là lực lượng tiên phong lãnh đạo nhà nước và xã hội, vẫn còn bị tư bản các loại, có cả tư bản đỏ áp bức bóc lột tàn bạo như nô lệ trên đất nước, trên chính mảnh đất “sở hữu toàn dân” của công nhân, nông dân hơn cả thời tư bản hoang dã, thời thực dân, phong kiến, đế quốc gây ra.

Về sự khẳng định vị thế của xã hội chủ nghĩa Việt Nam là gì? Tất cả chỉ là hứa cuội với thế giới dân chủ văn minh, nhân bản giàu mạnh, là đại diện đảng CSVN đóng vai nghèo đói đáng thương, đáng tội nghiệp để ăn mày viện trợ xóa đói giảm nghèo, để được quốc tế tháo gỡ cấm vận, bao vây kinh tế hội nhập vào giòng chính của thế giới dân chủ văn minh, qua các món hàng đổi chác, mặc cả “ tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị...” qua các cuộc đối thoại liên quan đến tự do, dân chủ, nhân quyền mang tính lừa bịp, dằng dai không hồi kết để nhận lấy quyền, lợi ích kinh tế, chính trị nhằm nuôi sống, củng cố độc quyền cai trị của đảng, chế độ. Thật sự đó chỉ là một góc tối rất nhỏ của bức tranh toàn cảnh mà cái văn nô bồi bút, dư luận viên gọi là khẳng định vị thế của xã hội chủ nghĩa Việt Nam trên chính trường quốc tế!

Tóm lại những điều vừa trình bày liên quan đến sự lớn mạnh, khẳng định vị thế của xã hội chủ nghĩa Việt Nam được các văn nô bồi bút, dư luận viên... lặp lại như cái máy, như những kẻ bại não theo lý luận định hướng của tuyên giáo. Chắc chắn nếu không mù, điếc thì ai cũng có khả năng thấy, nghe không cần qua trung gian người sáng mắt, tốt tai diễn giải, kể lại. Điều quan trọng là hình ảnh suy thoái đạo đức lối sống của quan chức, đảng viên và thực trạng xã hội ngày càng băng hoại, dối trá bất công tràn lan, len lỏi vào mọi ngõ ngách đời sống nhà nước lẫn xã hội. Thế thì nhà nước, xã hội đó có phải là xã hội chủ nghĩa và nó có đúng là đang lớn mạnh, khẳng định vị thế không hả các ông bà tuyên giáo, các văn nô bồi bút, dư luận viên?...


Hồ Chí Minh: Kẻ trộm thơ

Trần Gia Phụng (Danlambao) - Hồ Chí Minh (HCM) được chế độ cộng sản (CS) xem là một nhà thơ lớn. Các giáo sư, các nhà nghiên cứu văn học CS thi nhau bốc thơm. Trong các kỳ thi trung học dưới mái trường CS, thơ HCM thường được đưa ra làm đề tài cho các em học sinh bình giải.

Theo viện Văn học Hà Nội, thi phẩm vĩ đại nhất của HCM là quyển Ngục trung nhật ký viết bằng chữ Hán, xuất bản tại Hà Nội năm 1960, gồm 132 bài thơ, đại đa số là tứ tuyệt (thơ 4 câu 7 chữ). Viện nầy cho biết HCM “đã viết trong cảnh lao tù từ mùa thu 1942 đến mùa thu 1943” (1). Ngục trung nhật ký đã được dịch qua chữ Việt, phát hành hàng trăm ngàn bản ở trong nước và cũng đã được dịch ra nhiều thứ tiếng ở hải ngoại.

Nhà nghiên cứu Lê Hữu Mục, nguyên là giáo sư văn chương Việt Nam tại Đại học Văn khoa Huế và Đại học Văn khoa Sài Gòn, sau năm 1975 định cư tại Montreal, Canada, đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng tập thơ nầy và chứng minh rằng đa số các bài thơ trong Ngục trung nhật ký do một người Trung Hoa tên là “Già Lý” sáng tác, và chỉ có khoảng trên dưới 10 bài tứ tuyệt là của HCM. (2) 

Giáo sư Lê Hữu Mục đã phân tách tỉ mỉ tác phẩm nầy và đưa ra nhận xét như sau: "Phần phân tích ở trên chứng thực già Lý là chủ nhân của những bài thơ xây dựng theo kĩ thuật thơ Đường; những bài thơ nầy chiếm hết ba phần tư tác phẩm. Phần còn lại có thể coi là của Hồ Chí Minh. Tôi chỉ nói là có thể vì tôi không khẳng định được rõ ràng bài thơ nào đích thực là của Hồ Chí Minh, bài thơ nào thuộc về các tác giả khác." (3) 

Chỉ cần nhìn sơ qua hình bìa nguyên bản quyển Ngục trung nhật ký cũng đã thấy mâu thuẫn ngay từ đầu. Tấm bìa nguyên thủy của sách nầy ghi rõ ngày, tháng và năm sáng tác là 29-8-1932 / 10-9-1933, trong khi Viện Văn học cho rằng HCM sáng tác tập thơ nầy trong hai năm 19421943.

Ngoài những nghiên cứu của giáo sư Lê Hữu Mục, còn có những phát hiện khá thú vị khác về tài cóp thơ hoặc là trộm thơ của người khác của HCM. Ví dụ trong tuyển tập Quốc Học, trường tôi do nhà xuất bản Thuận Hóa ấn hành tại Huế năm 1996, có đăng bài thơ “Tầm hữu vị ngộ” của HCM.

Tuyển tập nầy chú giải rằng bài thơ “Tầm hữu vị ngộ” là của HCM gởi cho Võ Nguyên Giáp năm 1954, và "mới được phát hiện". Giáo sư Tuệ Quang Tôn Thất Tuệ, trong bài "Ai là tác giả bài Tầm hữu vị ngộ?" (4), cho rằng nếu bài thơ nầy của một lãnh tụ (HCM) tặng cho một viên tướng (Võ Nguyên Giáp), được sáng tác năm 1954, cả hai đang cầm quyền và cầm quân, mà sao đến năm 1990 mới được phát hiện? Hai người nầy đều là những nhân vật quan trọng đầu não của chế độ CS, mà sao bài thơ có thể thất lạc một thời gian dài (1954-1990)? Giáo sư Tuệ Quang đi sâu vào chi tiết bài thơ và nhận xét: "Tóm lại, bài thơ "Tầm hữu vị ngộ", xét về hình thức lẫn nội dung, không phù hợp với thi cách và khuynh hướng của ông Hồ".

Hai câu chuyện trên đây còn đang được tranh cãi, nhưng qua đến câu chuyện bài thơ dưới đây thì có lẽ khó cãi. Số là trong sách Hồ Chí Minh toàn tập, tập 6, (5), đăng bản phiên âm bài thơ bằng chữ Hán của HCM gởi cho trung tướng Trần Canh (sau lên đại tướng). Bài thơ nầy còn được in trong sách Thơ chữ Hán Hồ Chí Minh (6). Nguyên văn bản phiên âm bài thơ như sau:

Tặng Trần Canh Đồng Chí

Hương tân mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Địch nhân hưu phóng nhất nhân hồi.

Bản dịch nghĩa của sách nầy:

Tặng Đồng Chí Trần Canh

Rượu ngọt “sâm banh” trong chén ngọc dạ quang
Sắp uống, tỳ bà trên ngựa đã giục giã
Say sưa nằm lăn nơi sa trường, anh đừng cười nhé!
Chớ để một tên địch nào trở về.

(Theo đúng nguyên văn trong Hồ Chí Minh toàn tập, tập 6 tr. 101.)

Hồ Chí Minh và Trần Canh
Trần Canh (Chen Geng) lúc đó là một viên trung tướng thân cận của Mao Trạch Đông, đang là ủy viên dự khuyết ban Chấp hành Trung ương đảng CSTQ, tư lệnh quân khu Vân Nam kiêm chính ủy binh đoàn số 4, chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Vân Nam. Hồ Chí Minh trực tiếp xin Mao Trạch Đông gởi Trần Canh qua làm cố vấn quân sự cho Việt Minh (VM).

Theo lệnh Mao Trạch Đông, Trần Canh đến Thái Nguyên gặp HCM vào cuối tháng 7-1950. Trong chiến dịch biên giới, Võ Nguyên Giáp dự tính tấn công Cao Bằng, nhưng Trần Canh chủ trương đánh Đông Khê. Theo Trần Canh, địa thế Cao Bằng hiểm trở, công sự phòng thủ kiên cố và quân Pháp ở đây đông, nên khó tấn công. Trong khi đó, Đông Khê tuy nhỏ, nhưng giữ một vị trí chiến lược quan trọng trên phòng tuyến giữa Cao Bằng và Lạng Sơn; quân Pháp ở đây ít, dễ tấn công hơn. Cuối cùng, VM vâng theo ý kiến của Trần Canh.

Ngày 16-9-1950, VM dùng chiến thuật biển người theo kiểu Trung Cộng, tung khoảng 10,000 quân tấn công Đông Khê, một cứ điểm nhỏ do 260 quân Pháp trấn giữ. Đông Khê ở phía đông nam Cao Bằng, phía bắc Thất Khê. (Thất Khê ở phía tây bắc Lạng Sơn). Sau ba đêm và hai ngày kịch chiến (16 đến 18-9-1950), VM chiếm Đông Khê.

Trận Đông Khê là trận thắng đầu tiên của VM, cô lập Cao Bằng và cắt đứt tỉnh lộ số 4, nối Cao Bằng với Lạng Sơn. Sau trận nầy, Trần Canh còn cố vấn cho Võ Nguyên Giáp thi hành kế hoạch “công đồn đả viện”, chận đánh riêng biệt hai cánh quân do hai trung tá Pháp chỉ huy. Cánh quân của trung tá Marcel Lepage rời Thất Khê tiến lên Đông Khê, bị VM phục kích ở Cốc Xá (nam Đồng Khê) ngày 8-10-1950. Trong khi đó, đơn vị của trung tá Pierre Charton rút khỏi Cao Bằng ngày 3-10-1950, cũng bị VM phục kích ngày 10-10-1950 tại đồi 477, tây nam Đông Khê.

Trong hai trận nầy, số quân Pháp vừa tử trận, vừa bị bắt làm tù binh lên đến 4,000 binh sĩ, 354 hạ sĩ quan và 98 sĩ quan, trong đó có hai sĩ quan cấp trung tá. Đây là trận thất bại nặng nề đầu tiên của Pháp kể từ khi chiến tranh bắt đầu năm 1946. Ngoài số thương vong và thất thoát võ khí trên đất, lần đầu tiên 15 chiến đấu cơ của Pháp bị súng cao xạ của VM do Trung Cộng viện trợ, bắn hạ. Ngược lại, hai cuộc phục kích nầy là chiến thắng lớn lao nhất của VM từ năm 1946, hoàn toàn do quyết định của tướng TC.

Theo ghi chú dưới bài thơ HCM tặng Trần Canh trong sách Hồ Chí Minh toàn tập, tập 6, tr. 101, thì HCM gởi bài thơ nầy cho Trần Canh trước ngày 9-10-1950, nghĩa là HCM chúc mừng Trần Canh sau trận thắng Đông Khê ngày 18-9-1950, nhưng trước hai trận VM phục kích ở phía nam Đông Khê tháng 10-1950.

Đọc bài thơ nầy, ai cũng cảm thấy phảng phát âm hưởng bài thơ rất nổi tiếng của Vương Hàn đời Đường bên Trung Hoa là bài “Lương Châu từ”, được phiên âm như sau:

Lương Châu Từ

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

Trần Trọng San dịch:

Bài Hát Lương Châu

Rượu bồ đào, chén dạ quang
Muốn say, đàn đã rền vang giục rồi
Sa trường say ngủ ai cười
Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu?

So sánh hai bài thơ tứ tuyệt “Tặng đồng chí Trần Canh” của HCM và “Bài hát Lương Châu” của Vương Hàn, cách nhau cả hơn một ngàn năm, mỗi bài thơ chỉ có 28 chữ, mà hai bài thơ chỉ khác nhau có bảy chữ. Đó là hai chữ đầu bài thơ (“bồ đào” thay bằng “hương tân” tức rượu champagne; và năm chữ câu cuối). Còn hai câu giữa hoàn toàn giống nhau, nghĩa là hết ba phần tư (3/4) bài thơ nguyên là của bài “Lương Châu từ” của Vương Hàn.


Câu kết bài thơ HCM tặng Trần Canh trong tổng thể cả bốn câu của bài thơ, thật là vô duyên và lại lạc đề, vì ý nghĩa câu nầy chẳng ăn nhập gì đến ý nghĩa ba câu trên của bài thơ. Ba câu trên đang nói chuyện uống rượu trong một cái chén dạ quang sang trọng, phải vội vàng ra đi theo tiếng nhạc xuất quân, dù có say sưa ngoài chiến trường thi xin mọi người đừng cười... Bài thơ đang đến hồi sảng khoái, hào hùng thì HCM lại kết luận trật chìa một cách vô duyên, chẳng có hồn thơ, làm mất hứng thơ: “Địch nhân hưu phóng nhất nhân hồi”. (Chớ để một tên địch nào trở về). Đang nói chuyện xin đừng cười kẻ lỡ say ngoài chiến trường sao mà “chớ để một tên địch nào trở về”, thì thật là lãng nhách.

Trong khi đó, câu kết của Vương Hàn “Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi” (Từ xưa chinh chiến mấy người về), vừa hào hùng phù hợp với ý tưởng ba câu thơ trên, vừa là tâm trạng của những chiến binh xông pha trận mạc, biết rằng chiến tranh có những rủi ro không sao đoán trước được, nên từ xưa đến nay, những người ra đi xông pha chiến trận, thì mấy người trở về? Vì vậy mới xin đừng cười kẻ lỡ say trên đường ra trận. Lời thơ trong câu kết của Vương Hàn vang lên như là một điệu nhạc vừa hùng tráng và cũng vừa bi ai. (Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.)

Trừ trường hợp Trần Canh là người dốt nát, không biết đọc chữ thì Trần Canh mới không phát hiện được HCM chép lại thơ Vương Hàn. Tuy nhiên, Trần Canh là người đã từng đủ điều kiện để theo học khóa 1 trường võ bị Hoàng Phố (Quảng Châu) tháng 5-1924, nổi tiếng học giỏi và được mệnh danh là một trong ba nhân tài của Hoàng Phố (Hoàng Phố tam kiệt), đã từng là hiệu trưởng trường Lục quân Bành Dương, đã lên tới cấp trung tướng, đang giữ chức tư lệnh quân khu Vân Nam kiêm chính ủy binh đoàn số 4, chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Vân Nam. Chắc chắn Trần Canh có một trình độ học vấn căn bản và vốn là một quân nhân, Trần Canh phải biết bài thơ trứ danh về chiến tranh của Vương Hàn, nhất là hai câu chót: “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu / Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”, hầu như là hai câu nằm lòng của giới nhà binh. Nay HCM lại “múa rìu qua mắt thợ”, lấy nguyên văn hai câu thơ của Vương Hàn làm quà tặng cho đồng hương con cháu của Vương Hàn. Trần Canh nghĩ sao về việc nầy?

Phải chăng đây là thơ “tập cổ” theo lối người xưa? Nếu tập cổ thì mượn một câu chứ không mượn 3/4 bài, và ít nhất khi in lại cũng ghi là thơ tập cổ từ thơ của ai? Hay đây là lối đánh lận con đen trí trá cố hửu của HCM? Nếu ai biết thì chối là thơ tập cổ, nếu ai không biết thì khoe là thơ của HCM và đăng vào sách, lưu truyền về sau. Ngày nay, chỉ cần chép nguyên văn một câu của người khác mà không đề xuất xứ, thì bị ghép vào tội đạo văn, ăn cắp thơ. Trong bài thơ nầy, HCM ăn cắp những ba phần tư (3/4) bài thơ của Vương Hàn.

Đúng là HCM, chủ tịch Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tức nhà nước cộng sản Bắc Việt Nam, xứng đáng là chủ tịch trộm thơ liều lĩnh. Thế mà đảng CSVN luôn luôn kêu gọi học tập đạo đức HCM tức là học luôn cách trộm thơ hay trộm công trình sáng tác của người khác. Có thể do nhờ học tập đạo đức kiểu đó nên viên hiệu phó Trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội đã đạo văn luận án tiến sĩ của người khác. Chỉ khác một điều là vào đầu năm nay (2014) có người tố cáo viên hiệu phó ăn cắp sở hữu trí tuệ của người khác, mà chẳng ai chịu tố cáo HCM đã trộm thơ của người khác. Nếu viên hiệu phó Đại Học Bách Khoa Hà Nội công khai thừa nhận đã trộm luận văn của người khác vì đã học theo gương đạo đức HCM, thì hy vọng có thể khỏi bị truy tố.

Chẳng những trộm thơ, mà HCM còn trộm tư tưởng của người khác. Ví dụ rõ nét nhất còn được các trường học ở Việt Nam hiện nay truyền tụng như là tư tưởng HCM, là câu mà HCM đã phát biểu trong cuộc học tập chính trị khoảng hơn 3,000 giáo viên ngày 13-9-1958 tại Hà Nội: “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người.” (7).  Câu nầy, HCM ăn cắp nguyên ý của Quản Trọng, tể tướng ngước Tề thời Xuân Thu (722-479 trước CN). Quản Trọng nói: Nhất niên chi kế mạc ư thụ cốc; thập niên chi kế mạc ư thụ mộc; bách niên chi kế mạc ư thụ nhân.” (Kế một năm trồng lúa; kế mười năm trồng cây; kế trăm năm trồng người.) Nếu kể chuyện HCM đạo văn thì còn nhiều chuyện nữa, kể cả bản Tuyên ngôn ngày 2-9-1945 của HCM...

Lãnh tụ số một của CSVN còn như thế, thì trách chi hiệu phó Đại Học Bách Khoa Hà Nội trộm luận án và trách chi nền văn hóa giáo dục CSVN suy sụp và xuống cấp.


Toronto, 26-11-2014



______________________________________

Chú thích:

(1) Lê Hữu Mục trích dẫn, Hồ Chí Minh không phải là tác giả “Ngục trung nhật ký”, Toronto: Văn Bút Hải Ngoại, 1990, tt. 12-13.)

(2) Lê Hữu Mục, sđd. tr. 112. ("Ông già họ Lý" là người bị giam chung với HCM vào đầu thập niên 30 tại khám lớn Victoria ở Hồng Kông.)

(3) Lê Hữu Mục, sđd. tr. 94.

(4) Tạp chí Hương Văn, California, số 5, tháng 2-1999, tt. 91-96.

(5) Nxb. Chính Trị Quốc Gia, Hà Nội in lần thứ hai, năm 2000, trang 101.

(6) Hà Nội: Nxb. Văn Học, 1990, tt. 39-40.

(7) Báo Nhân Dân ngày 14-9-1958.

Một người Mẹ xin giải oan và hoãn thi hành án tử hình cho con

CTV Danlambao - Bà Nguyễn Thị Loan đã gửi đơn kêu cứu khẩn cấp để yêu cầu toà án hoãn thi hành án tử hình của con bà là anh Hồ Duy Hải. Đây là một vụ án kéo dài trong hơn 6 năm và anh Hải đang sắp sửa bị đưa ra xử tử hình. 

Theo bà Loan, anh Hồ Duy Hải đã bị kết án tử hình vì tội giết người mặc dù anh bị bắt sau hơn 2 tháng xảy ra án mạng, không có nhân chứng, 10 dấu vân tay của anh không phải là dấu tay của hung thủ tại hiện trường, và cơ quan điều tra đã đánh tráo những tang chứng giết người để làm tang vật kết tội anh. Theo nguồn tin không kiểm chứng được là anh Hải đã "bị chết thay cho một quan chức hay đại gia".

Đơn kêu cứu khẩn cấp & 
Đề nghị được giám đốc thẩm
(V/v: Xin hoãn thi hành án tử hình 
và giám đốc thẩm giải oan cho con tôi)

Kính gửi: 

Ông Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang
Ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng
Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao
Chánh án Tòa án Nhân dân tối cao

Tên tôi: Nguyễn Thị Loan sinh 1963
Ngụ tại: ấp 1, xã Nhị Thành, huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An.

Nay có đơn này khẩn cấp kêu cứu và đề nghị các cơ quan chức năng hoãn việc thi hành án, giám đốc thẩm giải oan cho con tôi là Hồ Duy Hải - người đã bị kết án tử hình và sắp bị thi hành án về tội giết người. Vì con tôi thực sự bị oan và đã kêu oan trong suốt thời gian qua.

Vì lẽ:

- Trong vụ án này Hải không bị bắt quả tang mà chỉ bị bắt sau hơn 2 tháng mà không có nguyên nhân liên quan, vụ án không có nhân chứng nào nhìn thấy và đặc biệt là theo kết quả giám định pháp y: Cả 10 dấu vân tay của Hồ Duy Hải không phải là dấu vân tay của hung thủ được lưu giữ tại hiện trường, nhưng vẫn kết luận Hải là kẻ giết người duy nhất.

- Mặc dù bản án kết luận Hồ Duy Hải dùng dao, thớt đâm, đánh nạn nhân đến chết và để lại hung khí ngay tại hiện trường nhưng quá trình khám nghiệm kiểm tra hiện trường đã không hề thu giữ được hay phát hiện bất kỳ tang vật nào như vậy. (Sau đó cơ quan điều tra tự ý mua dao, thớt ở chợ bỏ vào làm tang vật và kết tội con tôi).

- Bỏ qua hàng loạt tình tiết ngoại phạm và có dấu hiệu làm sai lệch hồ sơ vụ án rất rõ ràng.

- Hồ Duy Hải kêu oan tại phiên tòa sơ thẩm nhưng bị ép phải làm đơn xin giảm án. Tại phiên tòa phúc thẩm tiếp tục kêu oan.

Suốt 6 năm qua, gia đình chúng tôi đã gửi đơn kêu oan và đề nghị giám đốc thẩm để giải oan cho con tôi, nhưng chỉ đều nhận được trả lời là “đã đúng người đúng tội” - nhưng chưa bao giờ được trả lời làm rõ những mâu thuẫn nêu trên. (Xin xem trình bày chi tiết trong Đơn đề nghị giám đốc thẩm và các chứng cứ đính kèm).

Ngày 25/11/2014 vừa qua, cán bộ Tòa án tỉnh Long An đến nhà tôi thông báo sắp thi hành án và nhắc gia đình cần kêu oan khẩn cấp cho Hồ Duy Hải trước khi quá trễ.

Một lần nữa, chúng tôi khẩn thiết cắn cổ cầu xin quý cơ quan Nhà nước có thẩm quyền, xin cho chút lương tâm và trách nhiệm, xem xét kỹ lại vụ án trước khi quá muộn. Nếu con tôi thật sự có tội thì sao lại phải kêu oan? (được báo Tuổi trẻ, Pháp luật... phản ảnh). Vì sao kết tội con tôi giết người mà dấu vân tay của người khác?

Xin cho chúng tôi chút niềm tin vào công lý. Xin chân thành cảm ơn

Đính kèm: 

Đơn đề nghị giám đốc thẩm.

Người làm đơn

Nguyễn Thị Loan



Clip thực hiện bởi blogger Trần Thuý Nga










Số điện thọai của người kêu cứu
Nguyễn Thị Loan 01279332777
Nguyễn Thị Rưỡi 0908514367


CTV Danlambao
danlambaovn.blogspot.com