Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Cuối năm nói về “Thủ Đô ngàn năm văn vật”

David Thiên Ngọc (Danlambao) - Là người Việt Nam cho dù phiêu bạt nơi chân trời góc bể nào thì hai từ đất Mẹ, cố Quốc luôn canh cánh bên lòng nó chứa đựng vô vàn hình ảnh và nỗi niềm... trong đó núi sông, đất nước con người lồng chút tự hào về nền văn hóa dân tộc huy hoàng và rực rỡ.

Nói đến Văn Hóa dân tộc là nói đến cả một tổng quan không chỉ hạn hẹp sơ sài trong văn chương thơ phú... mà nó vô biên và thể hiện dưới nhiều hình thức cả trong sinh hoạt đời thường của mọi người dân trong xã hội, từ cách ăn mặc, chào hỏi, cung cách đi đứng và ứng xử với nhau cho đến các trò chơi dân gian trong những ngày lễ hội. Các nghi thức, âm nhạc lễ nghi từ làng xã cho đến cung đình. Từ phong tục tập quán, ca dao tục ngữ dân gian cho đến các hình thái nghệ thuật văn học có tính bác học hàn lâm. Do đó một đất nước, một dân tộc có được ngoại nhân tôn trọng hay xem thường là ở cái nhìn của họ vào nền văn hóa của nơi đó được thể hiện qua con người sở tại.

Không ít người VN cho dù trong nước hay phiêu bạt bốn phương trời cũng đều có một chút tự hào rằng Việt Nam có Thủ đô Hà Nội ngàn năm văn vật tuy khuynh hướng chính trị có khác nhau chưa nói là bất đồng hay đối nghịch nhưng cái tự hào dân tộc là tự hào chung.

Trang sử Việt hàng ngàn năm còn lưu lại với bao hình ảnh riêng về nền “Văn Hóa Dân Tộc” với gam màu tươi hồng và rực rỡ tựu trung quây quần ở đất ngàn năm Thăng Long với “Long tàng Hổ phục”.

Trên đây là vài nhận định chung về nét văn hóa và niềm tự hào về nền văn hiến của đất Thăng Long nhưng tất cả chỉ là tiếng xưa, chỉ là hoài niệm về “một thời xa vắng” với chút phảng phất dư âm “Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo. Nền cũ lâu đài bóng tịch dương” (Bà H. Thanh Quan) của một thời vang bóng.

Hà Nội ngày nay, văn hóa Mác-Lê-Mao tràn về từ rừng núi, kể từ mùa thu bác lãnh đạo đoàn quân ô hợp nổi lên cướp chính quyền và từ đó len lỏi vào từng đường tơ kẽ tóc, từng làn da sớ thịt của người dân bằng những mũi súng đường gươm. Và những nét văn hóa của nền văn hiến ngàn năm cũng mai một theo tháng năm mà nhường chỗ cho cái văn minh thời thổ tả lên ngôi để cho mỗi năm hoa đào nở người Hà Nội miên man về một thời quá vãng mà cất lên lời ai điếu cho buổi hoàng kim mà rằng: “Những người muôn năm cũ! Hồn ở đâu bây giờ?” (Vũ đình Liên).

Trong những ngày cuối năm, những “khúc ruột ngàn dặm” ngoái đầu nhìn về Tổ Quốc với Thủ Đô ngàn năm văn vật bỗng bàng hoàng không tin vào tai, mắt mình trước tin và hình ảnh vị chủ tịch cái thành phố được mệnh danh là thủ đô với nội dung “Hà Nội thiếu văn minh đô thị”. Qua đó Chủ tịch Hà Nội Nguyễn Thế Thảo được truyền thông hôm 30/12 dẫn lời tại Hội nghị tổng kết một năm thực hiện Chỉ thị "Năm trật tự và văn minh đô thị 2014". Và ông mong người dân Hà Nội khi ra đường đảm bảo được trật tự như ở Thành phố Hồ Chí Minh và "phải đi lại thế nào cho văn minh, lịch sự". Cái văn minh lịch sự ở đây chính là nét “Văn Hóa Dân Tộc” mà tôi đã nêu trên và ngoại nhân có tôn trọng hay khinh rẻ dân tộc đất nước VN là khi tận mục sở thị và tiếp xúc với người dân Thủ Đô. Với phương diện Quốc Gia và nỗi nhục quốc thể đối với thế giới gần xa thì ta không có lời nào để biện minh qua hình ảnh và thái độ ứng xử cũng như các nếp sinh hoạt đã và đang diễn ra ngay trong lòng Thủ Đô, tuy rằng “Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi” mà nhất là nơi được mệnh danh là ngàn năm văn vật?.

Nơi đây tôi cũng xin ghi nhận một điều là lần đầu tiên cộng sản (Nguyễn thế Thảo) công khai phơi bày sự thật mà không giấu giếm cái thực tế tệ hại thiếu văn minh nhớp nháp ô hợp của cái Tp mang danh là trái tim Tổ quốc mà do chính ông ta lãnh đạo toàn diện. Trong hội nghị ông cũng không ngại ngùng rằng ngoài cái đi đứng thiếu văn minh lẫn cái nhếch nhác bẩn thỉu gây ô nhiễm cho môi trường mà đặc biệt là nếp sinh hoạt trên đường phố qua cách trang trí các bảng quảng cáo, đèn đuốc giăng dọc giăng ngang phục vụ cho việc kinh doanh trên vỉa hè một cách phản cảm đồng thời thể hiện cái tình trạng “sử dụng đường phố không văn minh”.

Ông than phiền về thái độ văn hóa ứng xử nơi công cộng của người dân thành phố. "Người Hà Nội vốn lịch sự văn minh, tao nhã, nhưng giờ chẳng thấy đâu... Cái tinh hoa không hội nhập lại cứ nhập cái yếu kém vào," (Infonet). Tại đây tôi cũng xin nêu lên một điều rằng qua sự nhìn nhận thực tại về các nét văn hóa, sinh hoạt xã hội và môi trường sống ở Thủ Đô của vị chủ tịch như một thùng nước lạnh tạt vào mặt cái “hệ thống nói láo” từ xưa nay. Chính trong vấn đề này các cơ quan ban ngành của Tp Hà Nội đều báo cáo tổng kết trong năm qua thành phố đã tiến xa một bước đáng kể trong xây dựng Tp với môi trường trong lành xanh đẹp, đường phố thông thoáng văn minh. Các bảng báo cáo thành tích trên hiện đang nằm trong VP của vị chủ tịch đang phát biểu đánh giá tình hình trong buổi hội nghị tổng kết này. Với bản chất của người cộng sản là bưng bít mọi điều cho dù là xấu xa và cấp trên luôn đồng lõa với cái LÁO của cấp dưới đồng thời LÁO lên cấp trung ương và cả toàn dân.

Thời gian gần đây trong một cuộc thảo luận trực tuyến của BBC tiếng Việt về chủ đề “Hà Nội, Sài Gòn đâu đáng sống hơn” thì hầu hết các vị được mời tham gia đều đánh giá Sài Gòn cao hơn Hà Nội nhiều và đáng sống hơn. Đặc biệt Tiến Sĩ Alan Phan đã không ngần ngại cho Hà Nội điểm số 1/10 và Sài Gòn 2/10 về môi trường sống. Về con người, ông Alan Phan cho rằng không có sự khác biệt lớn giữa hai thành phố này.

"Bởi vì người Hà Nội vào Sài Gòn rất đông. Và sự đồng hóa, từ hồi di cư năm 1954, là đã có một sự thay đổi lớn về văn hóa, nhưng mà sau đó đến thời 1975, có thể nói văn hóa Sài Gòn bị biến đổi hàng ngày, hàng giờ. "

"Và cho đến ngày hôm nay, như tôi nói chừng 10 năm nữa, có lẽ không phân biệt được giữa Sài Gòn với Hà Nội," (BBC)

Trong sự đánh giá và nhận xét của mình thì Ts Alan Phan cũng đã cho ta thấy cái mặt thật của cái gọi là “Giải phóng Miền Nam” và như trong “Bên thắng cuộc” Huy Đức cũng đã nhìn nhận ngược lại là “Miền Nam giải phóng Miền Bắc”. Tôi nghe phảng phất và rơi rớt đâu đó cũng còn những giọt nước mắt của nhà văn Dương Thu Hương trên hè phố Sài Gòn khóc cho một xã hội văn minh đã phải gục xuống trước làn sóng bạo tàn tràn về từ cõi chết, trước mắt nhà văn là bạt ngàn sách báo đa chiều mà từ trước giờ nhà văn chưa hề được thấy nơi thiên đường xã nghĩa, nơi mà mệnh danh là “ngàn năm văn vật” làm cho nhà văn choáng ngộp và con đường hướng về trời Tây đã phát ra từ dạo ấy.

Hai từ “Đồng hóa” mà Ts Alan Phan dùng cho sự tràn vào Sài Gòn của người Hà Nội và cả miền Bắc làm cho Văn Hóa Sài Gòn biến đổi từng giờ tôi thấy có một cái gì đó xót xa và kinh tởm... đồng thời liên tưởng đến chỉ 6 năm nữa thôi với sự dẫn đường của tập đoàn CSVN thì người Hán cũng tràn qua “đồng hóa” VN như thời điểm năm 1975 Miền Nam VN thọ nạn.

Viết đến đây tôi bỗng nhớ đến mấy câu thơ:

...Kể từ sau ngày các bác vô đây 
ông ngoại bỗng nhiên bị bắt, tù đày 
bà ngoại nhớ chồng rưng rưng mỗi tối 
má cháu ưu sầu đánh mất thơ ngây. 

Hai năm sau ngày các bác vô đây 
một sáng mùa đông sương trắng giăng đầy 
các bác đến nhà, lưng đeo súng đạn 
bắt má đi làm thủy lợi miền tây. 

Một tháng đi làm thủy lợi miền tây 
má về ốm o, thân xác hao gầy 
má ôm ngoại khóc, thì thầm kể lể: 
cán bộ hiếp con, có lúc cả bầy!... (Nguyễn Thành Bửu)

Để cho cái cảnh tang tóc kể trên không trở lại trên quê hương thì chỉ có một con đường duy nhứt la gần 90 triệu nhân dân VN phải nhất tề đứng lên “Tiêu cộng thoát Trung”.

Để kết thúc bài viết tôi xin kẻ hầu quí vị câu chuyện của chính người viết trong những ngày đầu tò mò về thăm cái thiên đường ngàn năm văn hiến này trước lúc chia xa về bên kia bờ đại dương xa thẳm...

Chuyện rằng: Trong những ngày tháng cuối của thập kỷ 70s thế kỷ trước. Trong một chuyến về thăm miền đất hứa, ngay giữa lòng Thủ Đô Hà Nội với đường phố mờ sương, không phải sương trắng mùa đông của khung trời Miền Nam mà sương đen, xám của cát bụi lẫn văn hóa Thăng Long làm cho tầm nhìn của các lái xe bị hạn chế và vô cùng hiểm nguy. Nhất là với những tài xế phương xa mới đến như chiếc xe tôi đang ngồi. Mà lòng đường thì người đi bộ và xe đạp (chỉ toàn xe đạp thôi) vô tư đi đứng dọc ngang như giữa Trường Sơn bạt ngàn cây lá.

Trên cabin xe ngoài lái xe và tôi ra còn có một anh côn an xin quá giang một đoạn. Trên đường đi lái xe luôn bóp còi inh ỏi báo hiệu cho người đi bộ và xe đạp nói trên nhưng có một điều lạ là những người cản đường ấy không hề quan tâm chú ý và “tự nhiên như người Hà Nội” thỉnh thoảng có vài người quay nhìn nhưng vẫn không thay đổi và tiếp tục đi chẳng cần nhường đường cho ô tô mà ô tô tự tránh né mà thoát qua. Tôi lấy làm lạ và hỏi anh côn an quá giang trên xe về ý thức của người dân khi tham gia giao thông. Quí vị có biết tôi nhận được lời giải thích của người am tường pháp luật xã nghĩa sao không? Mời quý vị:

- “Bác ạ! Dân miền Bắc chúng tôi là thế cả! bởi mạng sống của người dân rất được tôn trọng nên xe lớn phải nhường và không bao giờ dám đụng vào. Do đó người dân đi thoải mái mà không cần tránh né. Còn ở Miền Nam các bác nếu đi như thế thì “Mỹ, Ngụy” nó tông cho chết không toàn thây. Bởi xã hội Miền Nam không tôn trọng mạng sống của người dân. Do đó dân Miền Nam các bác nếu đi bộ thì trên vỉa hè, xe máy thì sát lề cho an toàn tính mạng.”

Tôi không tin vào tai mình và ném tia nhìn về phía anh côn an ẩn chứa “vô cùng than phục” và botay. com

Sau đó thời gian không xa tôi đành xa lìa Tổ Quốc mà không chút ngại ngần cho dù cắt từng khúc ruột bỏ đi.

Ngày 31. 12. 2014


Happy New Year Bloggers

Nguyễn Ngọc Già - người bạn tâm giao của tôi

Phan Châu Thành (Danlambao) - Ngày cuối năm, biết Nguyễn Ngọc Già có thể đã bị bắt qua Danlambao, tôi rất bất ngờ. Mới ngày hôm trước đó anh còn viết còm cho bài của tôi trên DLB rất vui nhộn, và tôi đã vui vẻ cảm ơn anh. Tôi còn nói những năm qua tôi luôn học tập từ anh nhiều lắm. Nhiều năm nay tôi đọc tất cả những gì ký tên NNG, để học hỏi, để thưởng thức, để chia sẻ tấm lòng với một người bạn thân (tự nhận) trên mạng, và nhiều khi để góp ý nữa. Tôi đã rất hạnh phúc khi có lần trên mạng anh đã thổ lộ là anh coi một số còm sĩ trên Lề Dân như bạn tâm giao, lâu lâu không “gặp” thì nhớ, dù không biết nhau ngoài đời, trong đó có tôi - PCT, vì tôi cũng coi anh đúng như thế. Tôi cũng hạnh phúc “có” vài người bạn rất tâm giao như thế trên mạng, trong đó có Nguyễn Ngọc Già. Phải chăng, hạnh phúc là sự cộng hưởng của niềm tin vào Con người với nhau, hay niềm tin là sự cộng hưởng của cảm xúc?

Nguyễn Ngọc Già và tôi có những cái duyên gắn kết chúng tôi với nhau, trên mạng. 

Khi tôi bắt đầu lên Lề Dân đọc thường xuyên thì đã thấy có NNG trên Dân Luận, NNG đã là một cây bút sắc sảo và năng nổ, nhất là viết rất khỏe và chân tình. Bạn đọc thấy rất rõ từ các bài viết và còm của anh một bầu nhiệt huyết, một tấm lòng, một ý thức trách nhiệm công dân vì đất nước, vì cái tốt cái đẹp chung cho xã hội, cho dân tộc, và thấy cả thái độ minh bạch rõ ràng, dũng cảm của NNG nữa. Tôi kết anh (trong lòng) vì thế, chúng tôi cùng một chí hướng, tự nó thế thôi, đâu có ai “định hướng”. Hay là chính cái “định hướng” của xã hội CSVN này đã đẩy chúng tôi (định hướng) lại với nhau?

Có vẻ như anh cùng thế hệ với tôi, cùng là “con nhà cộng sản”, nhưng anh và tôi khá là khác nhau: kẻ Bắc người Nam. Vì là người cùng viết cho DL, rồi cùng “chào” DL sang DLB là chính, sau nhiều góp ý cho DL (rất bảo thủ, theo tôi) không thành. Chúng tôi được DL - nơi chúng tôi tin cậy gửi cả sinh mạng chính trị (tức sinh mạng sống) của mình - coi là những cây viết “cực đoan”. NNG còn cùng DL rất tích cực tham gia CĐVN nữa, nhưng anh cũng đã phải tuyên bố rút ra.

Có lần anh NNG tâm sự với tôi (vẫn công khai qua còm thôi), rằng anh viết vì bị thôi thúc, vì “phải viết”, dường như sứ mệnh của anh là thế, anh không thể làm khác, đó là con người anh. Tôi cũng cảm nhận về anh như vậy, qua chính bản thân mình. Dường như, chúng tôi chỉ cần cố gắng sống làm người, và sống là chính mình, thì chúng tôi lại càng gần gũi nhau về tư tưởng, tình cảm hơn, và càng là bạn tâm giao của nhau hơn.

Hôm nay, có thể anh đã bị chế độ CSVN này giam giữ sau song sắt (ở Phan Đăng Lưu? - thật mỉa mai cho CSVN vì PĐL là nhà chí sĩ bất khuất của Việt Nam Quốc Dân đảng đã lỡ theo cộng sản.) bằng những cái còng 88, 79 hay 258 mà họ là cỗ máy chế ra hàng loạt cho nhân dân Việt Nam - những người dám nói lên tiếng nói của mình vì dân, những người muốn dân tộc Việt Nam được sống dân chủ, thực sự là người.

Tôi biết, ngoài mục tiêu hãm hại anh vì những gì NNG đã viết, CSVN còn muốn đe dọa những người như anh - mà tôi là một người tự nhận là bạn tâm giao của anh là một đối tượng đe dọa đó, rằng còng kép 88 sẽ dành cho tất cả nếu ai dám mở miệng, lên tiếng. Tôi và mọi người cũng đều biết, không chỉ đe dọa khơi khơi, CSVN sẽ mở rộng bắt bớ và giam giữ bằng mọi cách, bằng bạo lực “muôn hình sáng tạo” của họ. Điều đó có làm cho tôi, chúng tôi, nhân dân Việt Nam sợ hãi? Có. Nhưng tất cả những gì chính quyền này đang làm có làm chúng tôi ngừng lên tiếng? Không! Không bao giờ. Ngược lại, chúng tôi/chúng ta sẽ còn lên tiếng mạnh hơn nữa, đông đảo hơn nữa, và bền bỉ hơn nữa, cho đến ngày có dân chủ thực sự trên đất nước Việt Nam cho người dân Việt Nam, đơn giản là vì chúng ta là Con người.

Và một khả năng của Con người là có thể vượt qua nỗi sợ.

Tôi tin Nguyễn Ngọc Già hay Nguyễn Quang Lập, Hồng Lê Thọ, Nguyễn Hữu Vinh... đều đã rất nhiều lần tự hỏi và tự trả lời cho chính mình rất rõ ràng hai câu hỏi đó trước khi bị bắt: Có sợ bị chế độ này đàn áp khốc liệt bằng bạo lưc sẵn có của họ? Có. Có nên ngừng làm những việc mà mọi người tự thấy như sứ mệnh Con người mình phải làm đó không? Không! Có nghĩa là họ đã vượt qua nỗi sợ, đã sẵn sàng cho cả những ngày tù ngục cộng sản, từ trước rồi. Đó là lựa chọn có ý thức của họ.

Họ đã làm chúng ta thấy như vang lên khắp núi sông Việt Nam hôm nay lời nói hào hung của vị anh hùng áo vải của dân tộc Việt - Nguyễn Trung Trực: Bao giờ nước Nam hết cỏ thì mới hết người Nam đánh Tây! 

Hôm nay, tôi ngồi gõ mấy dòng này về người bạn tâm giao trên mạng nhiều năm nay của mình - Nguyễn Ngọc Già (được cho là Nguyễn Đình Ngọc), và về những người như NNG mà tôi rất tôn trọng và biết ơn như Anh Ba Sàm, Người Lót Gạch, Bọ Lập Quê Choa... là chỉ để nói một điều lên không gian ảo mà rất thực này đến các anh: Các anh vốn không bao giờ đơn độc rồi, và khi bị giam giữ trong nhà tù cộng sản các anh càng có nhiều những người bạn tâm giao hơn.

Rất có thể, vì là bạn tâm giao (tự nhận) của NNG, của các anh, mà tôi và nhiều người nữa sẽ bị CSVN nhập kho thêm cho đông vui trước Tết nguyên đán của dân tộc này. Nhưng như Cụ Nguyễn Trung Trực đã nói, làm sao họ bắt được hết các bạn tâm giao của các anh vào tù nhỉ? Vì trong lòng họ cũng biết các anh đang làm điều đúng điều tốt cho dân tộc, cho đất nước, cho mình và cho mọi người - chỉ là họ không dám tự thú nhận mà thôi? Và điều đó làm họ cũng là bạn tâm giao của các anh đấy chứ?! Bạn tâm giao không tự thú nhận...


Từ vụ blogger Nguyễn Ngọc Già đến bảo mật Internet

Công Luân (Danlambao) - Trước tình hình phong trào đấu tranh cho một VN dân chủ không CS ngày một lớn mạnh và nhất là trong những ngày qua khi nhà cầm quyền ráo riết tăng cường bắt bớ các cây bút nổi tiếng, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều bạn đọc có cùng trăn trở như tôi, đó là làm sao có thể nâng cao khả năng tự bảo vệ của các tác giả tránh sa vào tay của an ninh, công an mạng.

Một mặt chúng ta hết sức trân trọng nghiêng mình trước những nhà đấu tranh hoạt động công khai trong và ngoài nước, họ bằng những con đường khác nhau đã vượt qua được nỗi sợ hãi và đang đương đầu trực diện với kẻ thù với biết bao hiểm nguy mất mát cho cá nhân và người thân. Thú thật điều đó nhiều người trong chúng ta không hoặc chưa làm được.

Nhưng trong số những người chưa bước ra, nói theo cách nói của Nguyễn Ngọc Già, chúng ta mang ơn các tác giả, những ngòi bút sắc sảo, can đảm đã cống hiến cho bạn đọc như tôi những bài viết vô cùng giá trị, có sức công phá kinh hoàng vào thành trì dối trá của chế độ CS mà một sớm một chiều cũng sẽ phải bị diệt vong. Họ là những viên ngọc quý của đất nước của dân tộc. Chúng ta không thể ngồi chứng kiến từng người rơi rụng dưới các thủ đoạn đê hèn của một chế độ bất nhân tính. Đất nước VN, quê hương VN đang rất cần họ trong sứ mệnh chuyên chở sự thật đến cho người dân mình.

Từ lâu tôi mong muốn làm sao DLB và các trang mạng được yêu mến khác quy tụ được những người tài giỏi về tin học và có tấm lòng thiết tha với vận mệnh đất nước, để họ chung tay giúp cho các tác giả phương tiện để các tác giả tự bảo vệ được mình tránh rơi vào tay những kẻ cầm quyền thiếu lý lẽ nhưng thừa sự tàn bạo hiện nay. Nhưng đó chỉ là những ấp ủ không nói ra vì bản thân tôi không hiểu biết nhiều về bảo mật internet và tôi nghĩ thế nào cũng sẽ có người trong lãnh vực này lên tiếng.

Nhân tâm sự của tác giả Nguyễn Ngọc Già trước khi bị bắt (nếu tin đăng tải là đúng):

“Tôi vốn không rành internet. Ngoài viết và gởi trực tiếp đến các trang báo và blog, tôi không có thời gian để học hỏi lãnh vực này.

Gần 6 năm qua, có những độc giả đặt câu hỏi, tại sao "tôi chưa bị bắt". Đó là câu hỏi chính đáng, bởi vì tôi ở trong nước”

Rất đau xót.

Thì tôi thấy thôi thúc phải xin DLB mở một bàn luận riêng về vấn đề này. Rõ ràng chúng ta không thể đòi hỏi những nhà văn, những nhà báo, những nhà phê bình... phải biết nhiều về bảo mật, họ biết cách chuẩn bị bài viết và gởi đến được quý báo mạng đã là đáng khen rồi. Tôi nghĩ Nguyễn Ngọc Già cũng là người hết sức cẩn tắc nhưng rất tiếc có lẽ dưới con mắt của những kẻ giỏi về tin học đang bán mình cho quỷ dữ thì quá dễ dàng để họ tìm ra tung tích tác giả.

Là người thực sự không có kiến thức sâu, nhưng tôi cũng xin mạn phép nêu ra một số biện pháp mà các bạn bè tôi sử dụng để từ đó tha thiết kính xin các anh em trong nghề cùng phân tích và cho những lời khuyên để chúng ta đừng bị hy sinh mất mát nhiều nữa.

1/ Không bao giờ upload/post bài, gởi bài sử dụng internet tại nhà riêng, tại nhà người thân cũng như tại cơ quan làm việc của mình.

2/ Chỉ sử dụng wifi tại các nơi công cộng đông người truy cập như tiệm NET, quán ăn, cafe, trung tâm mua sắm, trường học, cơ quan chính phủ...

3/ Không nên sử dụng một địa điểm thường xuyên mà phải thay đổi nhiều địa điểm khác nhau.

4/ Không nên kết nối internet trong thời gian lâu ở những nơi công cộng đó. Và lưu ý tránh camera ở những nơi có lắp đặt camera.

5/ Vậy nên cần chuẩn bị bài trước ở máy tính nhà, máy tính xách tay, hoặc các thiết bị khác rồi lưu vào thẻ nhớ USB để mang đi.

6/ Sau khi chắc chắn bài vở đã được gởi đi, nên xóa/delete khỏi computer và cả USB. Nhớ là phải xóa vĩnh viễn.

7/ Cần thiết phải tạo riêng ít nhất 1 tài khoản/account email, nên là Gmail/Google account, cho những công việc này. Lưu ý là ngay cả khi tạo tài khoản cũng không tạo tại nhà hay tại nơi làm việc và không bao giờ truy cập tài khoản này tại nhà hay từ nơi làm việc cũng như không bao giờ sử dụng địa chỉ email này cho các quan hệ bạn bè thông thường. Khi mở tài khoản này lưu ý không được khai báo các chi tiết có thể tiết lộ một phần nhân thân của mình, ví dụ không khai báo ngày sinh tháng đẻ, trường học, không khái báo số điện thoại di động, không khai báo địa chỉ email thông thường như là phương tiện phục hồi...

8/ Rất nhiều công việc liên quan đến tài khoản email này. Tại các địa điểm internet có thể cần phải truy cập vào tài khoản Google này ví dụ để lấy thông tin hay hình ảnh. Lưu ý khi đang truy cập vào tài khoản này thì không nên online đồng thời các tài khoản khác là những tài khoản mà mình dùng trong giao tiếp hằng ngày (email, facebook, skype...). nhớ phải thoát/log out trước khi hết sử dụng.

9/ Nếu các tác giả sử dụng điện thoại di động hay các thiết bị cầm tay khác để gởi bài? Phải cẩn thận vì rất nhiều thông tin cá nhân của bạn đi kèm với chiếc điện thoại đang sử dụng. Tôi mù mờ về việc này nhưng chỉ biết rằng rất dễ lộ diện nếu sử dụng điện thoại di động của mình.

Nếu được nên sắm 1 điện thoại/thiết bị riêng chỉ để truy cập internet cho những công việc quan trọng này thôi, không lưu bất kỳ thông tin cá nhân nào trong đó, không dùng để gắn thẻ SIM điện thoại mình đang sử dụng hằng ngày, cũng không dùng để truy cập các tài khoản sử dụng hằng ngày thông thường của mình. Dĩ nhiên khi mua thiết bị này cũng không được khai báo thông tin cá nhân cho cửa hàng. Xin các chuyên gia góp ý thêm.

10/ Chúng tôi thường truy cập Internet sử dụng 1 địa chỉ IP ở nước ngoài, độ an toàn sẽ cao hơn.

Chúng ta biết 1 Nguyễn Ngọc Già, 1 Nguyễn Quang Lập... này bị bắt thì sẽ có hàng chục NNG khác, NQL khác nổi lên. Họ càng tàn bạo phi lý thì lòng dân càng oán hận và các chiến sĩ thông tin xung trận ngày càng nhiều. Tuy nhiên các tác giả càng bảo trọng bao nhiêu thì mất mát hy sinh càng ít và ngày cáo chung của CS càng đến gần.

Tôi biết sẽ có những ý kiến khác nhau cho rằng: Những biện pháp ấu trĩ này mà cũng nêu lên; Đúng là thiếu kiến thức, những biện pháp này đâu ăn thua gì; Dè dặt quá như vậy thì còn đấu tranh gì được nữa; Hoặc Đúng là vẽ đường hưu chạy chỉ tổ cho bọn CAM siết chặt thêm... và...

Xin sẵn sàng đón nhận tất cả các ý kiến, nhưng mong muốn lớn nhất là có được nhiều ý kiến cụ thể của các nhà chuyên môn trong lãnh vực bảo mật internet để đừng phải nghe nhiều những tin đau lòng như thời gian vừa qua nữa.


Phó trưởng ban chỉ đạo TW phòng chống tham nhũng Lê Hồng Anh báo cáo láo!!!

CTV Danlambao - Vào ngày 29 tháng 12 Lê Hồng Anh đã báo cáo rằng trong 10 tháng của 2014, cơ quan thanh tra đã tiến hành 5.558 cuộc thanh tra hành chính và 132.426 cuộc thanh tra chuyên ngành. Tổng cộng là 137.984 cuộc thanh tra. Tin nổi không!?

132.426 cho 10 tháng, trung bình mỗi tháng là 13.242 cuộc thanh tra. Trung bình mỗi ngày là 440 cuộc thanh tra. Đó là giả dụ mỗi "cuộc" chỉ "tốn" có... 1 ngày để thu thập, xem xét dữ kiện, đối chiếu, điều tra, tiếp cận đối tượng, nhân chứng...

Với 132.426 cuộc thanh tra, giả dụ mỗi "cuộc" ít nhất có 5 đối tượng hay cho tối đa là 10 đối tượng "liên quan" thì trong 10 tháng qua Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng phải làm việc với từ 660.000 đến 1.324.260 đồng chí chưa bị lộ!

Và với sức làm việc phi thường... rất láo ấy, kết quả đương nhiên rất là khiêm tốn và láo theo: kết quả là phát hiện vi phạm về kinh tế 27.289 tỉ đồng, 1.265ha đất; kiến nghị thu hồi ngân sách nhà nước 13.395 tỉ đồng, 564ha đất, xuất toán và loại khỏi giá trị quyết toán và đề nghị cơ quan có thẩm quyền xử lý 13.894 tỉ đồng; xử lý vi phạm hành chính 2.015 tỉ đồng. (*)

Trong số 132.426 cuộc thanh tra, đảng bình chuột phát hiện... được 33 vụ tham nhũng.

Trong số khoảng đâu từ nửa triệu đến 1 triệu con chuột chưa bị lộ được "chiếu cố", đảng đánh-chuột-giữ-bình nắm đầu được 52 con chuột có "hành vi tham nhũng"!

Các đệ tử ngày nay của bác còn láo hơn cả... Trần Dân Tiên!!!



__________________________________

Và đây mới thật sự... láo lếu!!!

Ban Bí thư kỷ luật ông Trần Văn Truyền 

Xuân Hoa (Vnexpress) Nguyên Tổng thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền nhận hình thức kỷ luật cảnh cáo từ Ban Bí thư vì vi phạm khuyết điểm trong việc thực hiện chế độ, chính sách nhà ở.

Ngày 30/12, Văn phòng Trung ương Đảng công bố Thông báo của Ban Bí thư về việc xem xét xử lý kỷ luật ông Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư ban cán sự Đảng, Tổng Thanh tra Chính phủ về thực hiện chế độ, chính sách nhà, đất ở và Báo cáo của Ban cán sự Đảng Thanh tra Chính phủ kết quả kiểm điểm ông Trần Văn Truyền về công tác cán bộ. 

Căn nhà công vụ tại Bến Tre được gia đình ông Truyền 
sử dụng làm đại lý cho một hãng bia. Ảnh: Thiện Nhân 

Ban Bí thư quyết định kỷ luật bằng hình thức cảnh cáo đối với ông Trần Văn Truyền do có vi phạm, khuyết điểm trong việc thực hiện chế độ, chính sách nhà ở, đất ở và trong công tác cán bộ; Yêu cầu Ban thường vụ Tỉnh ủy Bến Tre và Ban thường vụ Thành ủy TP HCM chỉ đạo các tổ chức, cá nhân có liên quan rút kinh nghiệm về những thiếu sót, khuyết điểm trong việc quyết định, xử lý một số trường hợp về nhà, đất có liên quan đến sai phạm của ông Trần Văn Truyền. 

Ban cán sự Đảng Thanh tra Chính phủ cần rút kinh nghiệm sâu sắc về những khuyết điểm có liên quan đến sai phạm của nguyên Tổng thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền trong công tác cán bộ; tiếp tục chỉ đạo thực hiện triệt để việc khắc phục và xem xét trách nhiệm tập thể, cá nhân có liên quan theo tinh thần chỉ đạo của Ban Bí thư tại phiên họp ngày 16/6. 

Ban Bí thư cũng giao Ban cán sự Đảng Chính phủ xem xét và chỉ đạo các cơ quan chức năng tiến hành rà soát việc sử dụng nhà ở công vụ của cán bộ lãnh đạo, quản lý, kiên quyết thu hồi ngay những trường hợp nhà công vụ sử dụng không đúng quy định của Đảng và Nhà nước. 



*

Mời đọc lại vài bài về con chuột tổng thanh tra Trần Văn Truyền:



Đầu năm đi tìm mộ

Đặng Huy Văn (Danlambao) - Nhân ngày cuối năm, tôi đã đến thăm mẹ của một người bạn tôi. Bà cụ năm nay đã 90 tuổi, gầy gò đau ốm luôn nhưng thần sắc vẫn còn minh mẫn. Bà sống với người con dâu góa bụa đã ngoài 60. Đứa cháu nội duy nhất của bà đã lấy chồng và theo chồng vào làm công nhân tại tỉnh Bình Dương đã lâu. Người con trai của bà, bạn tôi, đã hi sinh tại Khe Sanh năm 1971. Chồng bà vì quá thương nhớ con nên cũng đã qua đời vài năm sau đó. Con dâu của bà vì thương bà không có người chăm sóc nên không đi bước nữa mà ở lại vừa chăm bà vừa nuôi con gái. Đến những năm 1990, cả nước rộ lên phong trào nhờ các “nhà ngoại cảm” đi tìm mộ và hài cốt liệt sĩ thì bà đã dục con dâu bán dần đất vườn lấy tiền vào Khe Sanh tìm mộ con trai.

Người con dâu đã nhiều lần cùng bạn bè thuê các nhà ngoại cảm giúp sức nhưng đã hơn 20 năm trời vẫn chưa tìm được hài cốt của chồng. Không biết có đáng tin không, nhưng có một “thầy tâm linh” gọi hồn con trai bà lên cho biết, hài cốt của anh ấy vẫn còn nhưng đã bị trôi vào một hốc núi đá, nơi đã được đào bới nhiều lần mà vẫn chưa tìm thấy. Tôi cứ băn khoăn không biết ai là kẻ đã gây ra cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn đã làm cho hàng triệu người cả hai miền Nam Bắc phải đổ máu một cách đau thương này? Và ai sẽ trả lời cho đồng bào Việt Nam câu hỏi, “Cho tới đầu năm 2015, còn bao nhiêu vạn người lính trẻ đã ngã xuống trên dãy Trường Sơn mà hiện vẫn chưa tìm thấy được hài cốt?”

Đầu năm 2015 này, vợ bạn tôi lại lên đường đi tìm mộ. Tôi cầu mong hài cốt của bạn tôi cùng hàng vạn liệt sĩ khác sẽ sớm tìm được để cho những người mẹ già có thể thênh thản “về” cõi Tây Phương Cực Lạc theo ước muốn của những người phật tử theo Pháp Môn Phật Giáo Tịnh Độ như bà mẹ này của bạn tôi!

Đầu năm đi tìm mộ
(Thác lời một người vợ liệt sĩ)

Ngày hai đứa xa nhau
Em vừa mới có bầu
Anh lên đường nhập ngũ
Em cố ghìm buồn đau!

Thư về mấy tháng đầu
Rồi tin anh biền biệt
Trời xanh kia có biết
Anh yêu giờ nơi đâu?

Chưa đầy bảy tháng sau
Em hạ sinh con gái
“Thủy” tên anh nhắn lại
Nếu sinh con gái đầu!

Ngày con đầy hai tháng
Bỗng tin về quặn đau
Anh chết vùi trong trận
Khe Sanh giáp Nam Lào!

Bởi con thơ phải gắng
Vì thương mẹ yếu đau
Mà em quên năm tháng
Quên mưa nắng dãi dầu

Nhưng em không thể nào
Quên bóng hình anh được
Đêm đêm em thầm ước
Chúng mình còn kiếp sau!

Khi người người rủ nhau
Vào Trường Sơn tìm mộ
Cũng khoảng thời gian đó
“Nhà ngoại cảm” rất nhiều!

Thương anh em cũng liều
Gửi con cho bà nội
Thuê người mang khăn gói
Vượt dốc đèo cheo leo

Như sơ đồ mang theo
Mộ anh trong rừng rậm
Lối đi đầy vắt, rắn
Không chùn bước, rợn người

Hơn hai chục năm trời
Đổi mấy nhà ngoại cảm
Cùng anh em bè bạn
Khe Sanh tìm khắp nơi

Nghe người chôn anh nói
Mộ anh bên gốc sồi
Gốc sồi không còn cội
Cội đã “dời” về xuôi?

“Thầy tâm linh” phán bảo
Lúc thì cạnh bờ khe
Lúc thì trong hốc núi
Chỉ chỗ nào cũng nghe!

Nhưng đào lên toàn đá
Chẳng lẽ hài cốt anh
Giờ đã thành “hóa thạch”
Giữa núi rừng Khe Sanh?

Đầu năm đi tìm mộ
Anh lạc giữa rừng xanh
Tìm đâu ra hốc núi?
Lưu giữ cốt hài anh

Để được ôm anh khóc
Dù chỉ một lần thôi
Để con yêu gặp bố
Dẫu xương đã vụn rời!

Để mang về gặp mẹ
Năm nay chín mươi rồi
Chờ hôn con lần cuối
Trước khi “về”, anh ơi!

Hà Nội, 31/12/2014


Những người "thiếu một nửa bộ não"

Hoàng Lan Mộc Châu (Danlambao) - Tôi chưa có may mắn để đi khắp thế giới như ông Nguyễn Thế Thảo - Chủ tịch thủ đô Hà Nội - để có thể nói như ông ta: "không ở đâu đi lại lộn xộn như Thủ đô."(1) Biết đâu có một xứ mọi rợ nào đó người ta đi lại lộn xộn hơn Hà Nội, nhưng quả thật giao thông ở Hà Nội đối với tôi và nhiều người yếu bóng vía như tôi thì quả thật là đáng sợ.

Mỗi lần đi bộ qua đường tôi đều phải chờ có vài người đi chung, nhưng nếu lại đi chung với những người Hà Nội thì cũng sợ vì họ băng ngang đường chẳng sợ gì, cứ lừng lững đi, xe chẳng tránh ta, ta cũng chẳng thèm tránh xe. Họ mắng tôi: "Cứ như chị thì cả ngày không sang đường được, nó thế, mình cũng thế, rụt rè là nó đâm chết." Ấy thế là cứ vèo vèo, vùn vụt qua mặt nhau rồi cũng qua được bờ hạnh phúc bên kia. Đã có hai người ngoại quốc nổi tiếng bị tại nạn giao thông ở Hà Nội, tiến sĩ khảo cổ Nishimura Masanari bị xe tải đâm chết và giáo sư Seymour Papert, một nhà khoa học nổi tiếng thế giới làm việc tại MIT, bị một xe máy đâm phải khi ông băng qua đường khi vừa rời khách sạn.

Hà Nội, chỉ lang thang ngoài đường một buổi thôi là mặt mũi đen nhẻm đen nhèm, hai lỗ mũi như hai ống bô xe, nếu không mang kính mát ban ngày, kính trắng ban đêm, hai mắt sẽ ngứa ngáy, đỏ ké và hôm sau ngủ dậy đầy ghèn.

Nhà cửa 75 tuyến phố ở Hà Nội đã từng được chính ông Nguyễn Thế Thảo rót tới 50 tỷ năm 2010, để tân trang, trùng tu chào mừng Đại lễ 1000 năm Thăng Long, thế mà mới qua bốn năm, chính ông phải thừa nhận tình trạng nhếch nhác của nó. Một người bạn tôi đi tham quan khu phố cổ đã bị hắt vào người cả thau nước rửa bẩn thỉu của người đun bếp ngoài vỉa hè. Đó cũng là một lý do cô này không dám trở lại Việt Nam.

Tất cả điều ông Thảo nói người Hà Nội đều biết, cả nước đều biết, du khách ai đến Hà Nội cũng biết, biết trước và biết rõ hơn ông Chủ tịch nhiều, nhưng hình như không ai nói: "Người Hà Nội vốn lịch sự văn minh, tao nhã, nhưng giờ chẳng thấy đâu... Cái tinh hoa không hội nhập lại cứ nhập cái yếu kém vào" như ông Thảo nói. Ông Chủ tịch Hà Nội dã tạt cả thau nước bẩn vào những người Hà Nội vốn "văn minh tao nhã" để chạy tội của ông.

Ông Thảo phải biết rằng người điều hành thành phố là ông, thành phố có an ninh, sạch đẹp, ngăn nắp, không có người nấu bếp ngoài đường phần chính là do nhà cầm quyền. Dân mình đã từng đặt vè châm chọc, vạch ra thói xấu của người cộng sản là nhận vơ công vào mình và đá khuyết điểm qua người dân: "Mất mùa là tại thiên tai. Được mùa là tại thiên tài đảng ta". Lại nhớ ngày nào Ông Bí thư Phạm Quang Nghị trách cứ dân Hà Nội: "...nhân dân ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm. Cứ chờ trên về, chờ cung cấp cái này, hỗ trợ cái kia chứ không đem hết sức ra tự làm." 

Tất cả cái nhếch nhác, thiếu văn hóa, văn minh ở Hà Nội bây giờ không thể đổ vấy tại người dân.

Người dân nào lót gạnh bao nhiêu tuyền vỉa hè Hà Nội để rồi vài tháng sau có cụ già, em nhỏ, bà bầu đi đường vấp ngã sút tay, gãy cổ, sẩy thai? Người dân nào ngu xuẩn bơi thuyền ra giữa hồ Hoàn Kiếm quét vôi trắng tháp Rùa thành cái mả? Người dân nào để giây điện như bẫy tử thần trên đầu dân? vân vân...

Ông Chủ tịch lại bảo ông mong người dân khi ra đường trật tự như Tp Hồ Chí Minh.

Xin ông đừng mong thế, đừng dạy Hà Nội theo chân thành phố phải mang tên họ Hồ. Cứ để đó, chỉ trong vài năm nữa thôi nếu mà những người "thiếu một nửa bộ não vẫn sống được" và họ vẫn còn lãnh đạo Hà Nội, lãnh đạo đảng cộng sản VN, thì HCM sẽ theo kịp Hà Nội thôi. 



_____________________________________

Nghi con bị CA thủ tiêu, mẹ tử tù Hồ Duy Hải lột áo biểu tình trước trại giam Long An

Lo lắng cho tính mạng của con, mẹ tử tù Hồ Duy Hải là bà Nguyễn Thị Loan đã phải dùng biện pháp cuối cùng - khỏa thân trước trại giam CA tỉnh Long An để đấu tranh đòi gặp mặt con.

CTV Danlambao - Sáng ngày 30/12/2015, bà Nguyễn Thị Loan cùng gia đình đã đến trại giam công an tỉnh Long An để thăm gặp anh Hồ Duy Hải - người bị kết án tử hình oan sai và trở thành "vật thế thân" trong vụ án giết người tại bưu cục Cầu Voi.

Tuy nhiên, khi gia đình đến nơi thì lập tức đã bị cán bộ công an trại giam không cho thăm gặp mà không giải thích lý do. Trong khi ngày 30/12 vẫn là ngày thăm nuôi thường lệ theo quy định, tất cả những tù nhân khác vẫn được gặp gia đình bình thường.

"Lệnh từ trung ương"

Bà Nguyễn Thị Loan - mẹ anh Hồ Duy Hải đã tỏ ra hết sức phẫn nộ, đồng thời yêu cầu trại giam giải thích rõ lý do không được thăm gặp. 

Đáp lại, giám thị trại giam CA tỉnh Long An tuyên bố đây là "trường hợp ngoại lệ", Hồ Duy Hải không được gặp gia đình vì có "lệnh từ trung ương" chỉ đạo xuống.

Không chấp nhận lời giải thích bằng miệng, bà Nguyễn Thị Loan yêu cầu trại giam đưa ra văn bản nhưng không được đáp ứng.

Là một người mẹ đã hơn 7 năm đi kêu oan cho con, linh tính mách bảo bà Loan có chuyện không hay xảy ra cho con mình. Bà Loan cho rằng, phải chăng trại giam đã tra tấn, thậm chí thủ tiêu Hồ Duy Hải nên đã cố tình dùng thủ đoạn không cho bà gặp con.

Lo lắng cho tính mạng của người thân, 5 người trong gia đình đã lập tức biểu tình trước trại giam CA tỉnh Long An yêu cầu được thấy mặt anh Hồ Duy Hải.
    
Mẹ khỏa thân kêu cứu cho con

Trước sự phản đối của gia đình anh Hồ Duy Hải, lực lượng công an liền được huy động bao vây, trại giam kéo kín cổng rào, xua đuổi bất cứ người dân nào lại gần.

Qua điện thoại, có thể nghe thấy tiếng gào thét đến lạc giọng của bà Nguyễn Thị Loan tại hiện trường: "Uất ức quá, các người có lương tâm không?", "Ác độc quá. Nhân quyền ở đâu?"...

Đỉnh điểm vụ việc xảy ra khi bà Loan và gia đình bị CA trại giam kéo đến đe dọa cướp điện thoại và khám xét người. Nỗi uất hận dồn nén suốt 7 năm kêu oan cho con bị tử hình oan, bà Loan liền cởi phăng chiếc áo, hành động cuối cùng chống trả trước hành vi đe dọa khám xét của CA.


Trên facebook bà Nguyễn Thị Kim Liên (mẹ tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha) cũng chia sẻ tấm ảnh bà Nguyễn Thị Loan trên người chỉ còn lại chiếc áo lót, đang kêu gào trước trại giam CA tỉnh Long An. Sau lưng bà là hình ảnh một viên CA sắc phục thản nhiên đút tay vô túi quần, đằng sau là một nhóm CA khác đứng nhìn vô cảm. Phía trên cao, trước cổng trại giam là tấm biểu ngữ hoành tráng với nội dung: "Sống, làm việc theo hiến pháp và pháp luật".

“Đây là gia đình của cháu Hồ Duy Hải. Họ đã dùng tới biện pháp cuối cùng, khi bị dồn ép tới bước đường cùng, người phụ nữ đã không còn xấu hổ trước sự an nguy của con, cháu mình.

Mình rất cảm thông và rất đau với nỗi đau của họ. Tình hình bây giờ lúc mình chạy xe ngang, trại tù vẫn chưa giải quyết, dân chúng ngày càng tụ tập lại xem, đã có cảnh sát giao thông lên xua đuổi những người hiếu kỳ.

Rất mong bà con trong và ngoài nước lên tiếng giúp đỡ. Mình có 2 đứa con bị tù nên mình rất thương và rất cảm thông, hy vọng họ sẽ được gặp cháu Hải.”, facebook bà Nguyễn Thị Kim Liên viết.

Đến 13:30' chiều cùng ngày, đã hết giờ thăm nuôi nhưng bà Nguyễn Thị Loan vẫn tiếp tục kêu gào thảm thiết trước cổng trại giam. Một số người mua cơm trưa và nước uống gửi vào tiếp tế cho gia đình liền bị côn an ngăn chặn.

Trong cơn đói, tiếng thét của người mẹ thương con đã run lên và lạc giọng...

Cập nhật: Cai ngục trả lời anh Hồ Duy Hải "vẫn khỏe"

Thượng tá CA Hồ Văn Phước
Sau khi vụ việc được loan truyền rộng rãi trên các mạng xã hội, vào lúc 16 giờ chiều cùng ngày, giám thị trưởng trại giam CA tỉnh Long An là ông Hồ Văn Phước (số quân 415-416), cấp bậc thượng tá, đã mở cửa mời bà Nguyễn Thị Loan và gia đình anh Hồ Duy Hải vào "làm việc".

Trước đó, chính thượng tá Hồ Văn Phước là kẻ đã kích động một số người lạ mặt tự xưng là "người nhà phạm nhân" đến gây áp lực xua đuổi bà Nguyễn Thị Loan.

Ngay khi gặp gia đình, ông Hồ Văn Phước khăng khăng không cho gia đình gặp anh Hồ Duy Hải, đồng thời đe dọa sẽ "xử phạt hành chính" hành động lột áo biểu tình của bà Nguyễn Thị Loan trước trại giam CA tỉnh Long An. Những người trong gia đình lập tức phản ứng thì thượng tá Phước liền phải xuống giọng sau đó.

Trong buổi "làm việc", thượng tá Hồ Văn Phước xác nhận "miệng" với gia đình rằng anh Hồ Duy Hải "vẫn khỏe" và vẫn đang bị giam trong trại giam CA tỉnh Long An. Gia đình liền hỏi rằng anh Hồ Duy Hải đã nhận được thông tin hoãn tử hình chưa? - Ông Phước nói rằng ông không thể trả lời được vì "có lệnh ở trên".

Gia đình anh Hồ Duy Hải yêu cầu trại giam lập biên bản xác nhận những lời thượng tá Hồ Văn Phước nói, tuy nhiên yêu cầu này không được đáp ứng. Phía trại giam tiếp tục viện nhiều lý do, khi thì nói là "lệnh từ trung ương", khi thì nói lệnh bên viện kiểm sát, tòa án... để ngăn chặn việc thăm nuôi của gia đình.

Thái độ mờ ám của CA trại giam tiếp tục đặt nhiều dấu chấm hỏi xung quanh số phận oan khuất của tử tù Hồ Duy Hải - người mà suốt 7 năm qua đã phải sống trong cảnh địa ngục trần gian.

Sau một ngày gào thét trong đói khát để đòi được gặp con, bà Nguyễn Thị Loan đã được gia đình đưa về nhà trong tình trạng mê mệt.


CTV Danlambao
danlambaovn.blogspot.com

Chuyến thăm nuôi bất thành của gia đình tử tội Hồ Duy Hải

Quang cảnh sáng 30-12-2014 tại trại giam tỉnh Long An. Người áo hoa đứng giữa là chị Loan, mẹ Hồ Duy Hải (ảnh Lê Đại Anh Kiệt)

Ls. Trần Hồng Phong - Chuyến thăm nuôi theo thông lệ nhưng bỗng bất thành sáng ngày 30-12-2014 của gia đình người tử tội đang kêu oan Hồ Duy Hải đã thành một sự kiện nóng trong ngày, được đưa tin trên cả báo chí chính thống lẫn mạng xã hội. Cho thấy dư luận đang rất quan tâm đến số phận Hồ Duy Hải cũng như kết quả "giám sát" vụ án này.

Xin nói rõ bài viết này chỉ là một góc nhìn từ một người, hoàn toàn mang tính chất thông tin. Trong khi chúng ta đều biết rõ có rất nhiều người, kể cả những vị lãnh đạo cao cấp, cho đến các luật sư, nhà báo, thậm chí "người dưng" trong và ngoài nước, các tổ chức quốc tế... đã và đang sát cánh một cách âm thẩm hoặc công khai hỗ trợ, giúp đỡ gia đình Hồ Duy Hải kêu oan cho con - với mong muốn công lý được thực thi, sự thật được làm rõ. 

Với tư cách là luật sư trợ giúp pháp lý cho gia đình Hồ Duy Hải trong quá trình kêu oan, từ lâu tôi được biết có tin nói cứ mỗi lần có cán bộ vào làm việc với Hải trong trại giam (để xác minh) thì Hải đều nhận mình chính là người đã giết hai nữ nhân viên bưu điện Cầu Voi!

Cụ thể là trong một lần đi kêu oan cho Hồ Duy Hải tại Hà Nội cuối năm 2011, tôi đã trực tiếp nói chuyện về Đơn đề nghị giám đốc thẩm của mình với một lãnh đạo Viện kiểm sát nhân dân tối cao tại trụ sở Viện. Vị này nói chính ông vừa vào Long An xác minh "theo đơn của luật sư". Và ông nói thấy Hải khỏe mạnh và nhận tội! (Nhưng khi tôi hỏi lại "nếu Hải là kẻ giết người thì tại sao dấu vân tay không phải của Hải? - thì không được trả lời).

Khi tôi hỏi gia đình Hải "sao lạ vậy?", thì được trả lời là "Cũng không biết sao lại vậy. Vì mỗi lần vào thăm Hải đều nói mình không giết người và nhắn đi tìm chủ tịch nước kêu oan. Có thể là Hải bị đánh đập hay đe dọa nên phải nhận chăng?". 

Càng về sau này, tôi nhiều lần nói gia đình phải tìm mọi cách trao đổi với Hải, nói Hải nếu thật sự bị oan, thì phải kêu oan khi gặp cán bộ, chứ không thể nhận tội như vậy. Rất bất lợi.

Nhưng gia đình dù mỗi tháng một lần đều vào thăm nuôi Hải trong suốt nhiều năm qua, lại không thể nào làm được cái việc tưởng chừng đơn giản ấy.

Thật là một tình huống nan giải. Và làm sao để "giải quyết"?

Một trong những "biện pháp" mà tôi nghĩ ra, là luật sư (tôi và/hoặc luật sư Nguyễn Văn Đạt) cần phải vào gặp mặt Hải trong trại giam để tìm hiểu.

Chính vì vậy, hôm giữa tháng 12/2014, ngay trước khi gia đình Hải làm việc với bà Lê Thị Nga (Phó chủ nhiệm UB Tư pháp QH) 1 tiếng đồng hồ, tôi đã trao đổi và thống nhất với gia đình làm một là đơn xin cho luật sư được cùng theo đoàn giám sát của QH vào gặp Hải. Nhưng yêu cầu bị từ chối (tôi cũng không bất ngờ về việc này).

Đến tối ngày 12/12/2014, khi một nhà báo rất quan tâm đến vụ việc nhắn cho tôi một tin là chiều nay khi bà Lê Thị Nga vào trại tiếp xúc với Hải. Hải đã nhận mình là người đã giết hai nữ nhân viên, do thua nợ bài bạc vài chục triệu. Cũng theo nhà báo, thì có tin là Hồ Duy Hải đã có khoảng 35 bản cung nhận tội. Hải còn từng viết thư xin lỗi mẹ vì đã phạm tội. Thậm cí còn xin được sớm thi hành án tử hình. Nhà báo này cũng cảm thấy rất lo lắng, thậm chí hoang mang.

Là người trực tiếp tiếp xúc với hồ sơ vụ án, nên tôi biết rõ về những bản khai nhận tội ấy. Nên tôi có nhắn lại "tôi biết và đã suy nghĩ về những bản khai nhận tội của Hải trong nhiều tháng, trước khi quyết định gửi Đơn đề nghị giám đốc thẩm kêu oan cho Hải".

Tuy nhiên tôi cũng rất lo lắng và đã phải ngay lập tức gọi điện báo tin và trao đổi với gia đình Hải.

Khi được biết ngày 30-12-2014 là ngày gia đình sẽ vào thăm Hải theo định kỳ hàng tháng, sáng ngày 24-12-2014 tôi nhắn gia đình Hải cố gắng ghé Văn phòng, để trao đổi và có thể làm một lá đơn gửi Giám thị trại giam.

Lá đơn đã được chị Loan (mẹ Hải) ký vào khoảng hơn 15 giờ chiều 24-12, ngay trước một đêm Noel đang tới thật gần. (Xem lá đơn ở phần cuối bài viết này).

Theo kế hoạch ban đầu, thì sáng ngày 25-12-2014, gia đình Hải sẽ vào trại giam nộp lá đơn, để "thông báo" trước cho trại giam một vài vấn đề. Trong đó có việc xin cho luật sư được tiếp xúc với Hải.

Và tôi cũng có kế hoạch ngày 30-12-2014 sẽ xuống Long An để cùng vào trại giam (cho dù không chắc là có được gặp Hải hay không).

Tuy nhiên, thật bất ngờ là khoảng 8h30 sáng 25-12-2014, chị Rưỡi gọi điện báo tin "Con Loan nó đang xỉu, gia đình đang cấp cứu". Mới đầu tôi không hiểu gì cả, nhưng sau đó thì biết là gia đình vừa nhận được tin từ luật sư Nguyễn Văn Đạt, cho biết là khả năng giám đốc thẩm vụ án là rất cao. Và chị Loan (mẹ Hải) đã mừng đến... ngất xỉu!

Ngay sau đó tôi gọi điện cho luật sư Đạt. Qua những thông tin từ luật sư Đạt, chúng tôi đều thật sự mừng và xúc động đến rơi nước mắt. Và cùng tin rằng vụ án này sẽ được kháng nghị giám đốc thẩm.

(Tuy nhiên, dù sao việc giám đốc thẩm cũng mới chỉ là "tin đồn", chưa có quyết định bằng mực đen giấy trắng rõ ràng, dù là từ nguồn tin rất đáng tin cậy. Nên chúng tôi cũng chỉ biết giữ niềm vui trong lòng).

Tôi quyết định hủy kế hoạch đi xuống Long An vào ngày 30-12-2014 vì thấy rằng không cần thiết nữa. Tôi cũng không gọi điện trao đổi với gia đình Hải về việc có nộp lá đơn hay không (tôi nghĩ nộp cũng tốt, mà không nộp thì tình hình cũng không xấu hơn. Vì thời gian báo cáo chủ tịch nước về việc xem xét/giám sát vụ án cũng sắp hết. Hạn chót là ngày 4-1-2015).

Tuy nhiên, nhà báo Lê Đại Anh Kiệt (chủ blog Người đồng bằng) thì rất quan tâm đến chuyến vào thăm Hải của gia đình ngày 30-12-2014. Anh báo cho tôi biết là sẽ cùng đi với gia đình.

Thế rồi sáng nay 30-12-2014, vào lúc 8h45 phút, nhà báo Anh Kiệt gọi điện cho tôi, nói "gia đình Hải đang kêu khóc rất dữ dội ở cổng trại giam. Hình như không được phép vào thăm Hải hay có chuyện gì đó".

Anh Kiệt cũng nói mình đang "theo dõi" từ phía xa và đã chụp được vài tấm ảnh ghi nhận sự việc.

Ngay sau đó, lúc 8h50 phút, chị Rưỡi (dì Hải) gọi điện báo cho tôi với giọng rất hốt hoảng: "luật sư Trần Hồng Phong ơi, công an không cho gia đình vào thăm Hải. Tụi tôi đang quậy quyết đòi vào gặp được Hải. Công an mời vào phòng làm việc". Tôi nói "cứ bình tĩnh, để xem họ nói gì". Chị Rưỡi: "Họ không cho vào gặp thì còn bình tĩnh nỗi gì được nữa luật sư ơi". Rồi khóc nức lên.

Tôi ngồi thừ ra, chẳng hiểu là chuyện gì đã xảy ra mà không cho vào gặp Hải.

Thế rồi không rõ từ nguồn tin nào, nhà báo Hoàng Xuân đưa lên trang facebook của mình rằng có "tin mừng" trong vụ Hồ Duy Hải! Và cho rằng việc gia đình Hải "quậy tưng" là không nên.

Thực ra, trong bối cảnh "nước rút" như vậy, thậm chí gia đình Hải có phát điên lên, thì cũng không có gì là quá khó hiểu. Họ thật sự rất đáng thương và đáng được thông cảm, chia sẻ.

Thế rồi sau đó, từ khoảng 11h, lần lượt báo Tuổi Trẻ, rồi báo Pháp luật TP.HCM ... đưa tin về chuyến thăm nuôi bất thành của gia đình Hồ Duy Hải. Nội dung loáng thoáng cho biết nguyên nhân gia đình Hải không được vào gặp con là do đang trong giai đoạn xem xét việc kêu oan. Trên mạng xã hội thì còn nhiều thông tin đa chiều, thậm chí "hấp dẫn" hơn nữa.

Lúc khoảng 13h30, tôi còn nhận được tin nhắn của ai đó rằng "công an không cho đưa cơm nước vào là muốn để cho gia đình Hải chết luôn, khỏi kêu oan nữa"! Tôi biết người nhắn hẳn đang rất quan tâm lo lắng, nên mới "suy đoán" đến mức ấy. (Có lẽ lúc này gia đình Hải vẫn đang còn trong trại giam). 

Thế mới thấy vụ án Hồ Duy Hải đang được dư luận quan tâm rất nhiều. Hầu như mọi diễn biến đều được mọi người dõi theo, hồi hộp. Trong khi đó, thì thời gian hoãn thi hành án tử 30 ngày, theo "bút phê" của ông Phó chánh án TAND tỉnh Long An, lúc này chỉ còn đếm trên số ngón của một bàn tay.

Tuy nhiên, tôi cho rằng mọi người cần bình tĩnh và có niềm tin.

Với hiểu biết của một luật sư, tôi khẳng định nếu những người có thẩm quyền thực sự đọc Đơn đề nghị giám đốc thẩm của các luật sư, thực sự có tâm, thực sự mong muốn làm sáng tỏ sự thật vụ án, tránh việc có thể kết án oan, tử hình oan một con người, thực sự muốn bảo vệ uy tín của nền tư pháp nước nhà... - thì việc kháng nghị giám đốc thẩm vụ án này gần như là điều tất yếu và chỉ có lợi về mọi mặt mà thôi.

Thậm chí kể cả trong trường hợp họ tin rằng Hải có tội, thì việc xét xử lại cho "chặt chẽ" hơn cũng là điều rất đáng làm để an lòng dư luận.

Ở một phương diện khác, việc Hồ Duy Hải được sống sót đến ngày hôm nay thật sự là một điều kỳ lạ và may mắn ngoài sự tưởng tượng. Cho thấy khả năng có một điều kỳ diệu nào đó có thể sẽ đến với Hải. Tôi tin và mong đến chừng nào điều này.

-----------------------

Và dưới đây là lá đơn mà chị Loan đã ký vào chiều ngày 24-12-2014. Tòan bộ nội dung trong đơn được gia đình khẳng định là đúng sự thật.

Ngày 24 tháng 12 năm 2014

ĐƠN XIN ĐƯỢC NÓI CHUYỆN KÊU OAN VỚI CON & CHUYỂN TRẠI GIAM CHO CON 

Kính gửi: GIÁM THỊ TRẠI GIAM TỈNH LONG AN
VIỆN TRƯỞNG VKSND TỈNH LONG AN

Tôi tên là NGUYỄN THỊ LOAN, sinh 1963.
Ngụ tại: ấp 1, xã Nhị Thành, huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An.
Là người đang có Đơn kêu oan cho con tôi là Hồ Duy Hải, bị kết án tử hình trong vụ án 2 nữ nhân viên bị giết tại bưu điện Cầu Voi (Thủ Thừa, Long An) đầu năm 2008. 

Nay tôi làm đơn này, kính xin được Giám thị và Quý cơ quan xem xét và cho phép chúng tôi:

- Được nói chuyện với Hồ Duy Hải về việc kêu oan của con mỗi khi vào thăm.
- Hồ Duy Hải được chuyển trại giam vì cháu có nguyện vọng này. 
- Cho phép luật sư (mà gia đình mời kêu oan cho con) được gặp Hồ Duy Hải trong trại giam, để có cơ hội tìm hiểu rõ hơn về việc kêu oan của Hải. Vì suốt nhiều năm qua có tin cứ mỗi lần gặp cán bộ thì Hồ Duy Hải không dám kêu oan mà lại nhận tội. 

Cụ thể như sau:

1. Về việc xin nói chuyện kêu oan với con:

Con tôi là Hồ Duy Hải, sau khi bị bắt và truy tố về tội giết hại hai nữ nhân viên ở Bưu điện Cầu Voi đã liên tục kêu oan tại cả hai phiên tòa xét xử (sơ thẩm và phúc thẩm) – được báo Tuổi Trẻ và Pháp luật TP.HCM phản ánh rõ ràng.

Suốt 7 năm qua, mỗi lần gia đình vào thăm, Hải đều lén nói nhỏ (vì sợ các anh công an canh giữ bên cạnh nghe) nhắn gia đình tìm Chủ tịch nước và các cơ quan kêu oan cho con. 

Trước đây, các luật sư Nguyễn Văn Đạt, Nguyễn Văn Hòa vào gặp trong trại giam, Hải cũng đều nói mình oan. Các luật sư khẳng định điều này.

Chính vì vậy, gia đình chúng tôi đã nhờ các luật sư (luật sư Trần Hồng Phong, Nguyễn Văn Đạt) làm đơn kêu oan cho Hồ Duy Hải. Qua đơn đề nghị giám đốc thẩm của các luật sư, gia đình càng thấy có rất nhiều điểm mâu thuẫn, bất hợp lý, thậm chí sai pháp luật trong quá trình điều tra, xét xử Hồ Duy Hải. Khả năng Hồ Duy Hải bị kết án oan và thậm chí bị chết oan là rất cao.

Điều đau lòng là khi tiếp xúc với cán bộ các cơ quan chức năng trong quá trình đi kêu oan cho con, không ít cán bộ đã nói với chúng tôi rằng khi gặp họ, Hồ Duy Hải đều nhận chính mình là thủ phạm. Nếu thực sự Hải là thủ phạm, thì sao phải kêu oan như vậy? Sao việc kết án và trong hồ sơ vụ án lại có quá nhiều điểm mâu thuẫn, vô lý như vậy? (Xin xem trong Đơn đề nghị giám đốc thẩm của luật sư Trần Hồng Phong).

Suốt 7 năm qua, mỗi lần vào thăm Hải chúng tôi đều mong muốn được nói chuyện, trao đổi với con mình về việc kêu oan. Cũng như muốn hỏi vì sao mà mỗi khi gặp cán bộ Hồ Duy Hải lại nhận mình có tội? Phải chăng có điều gì đó hoặc ai đó làm Hải khiếp sợ, không dám nói đúng sự thật.

Thế nhưng, mỗi lần chúng tôi vào thăm thì cán bộ trại giam đều bắt chúng tôi chỉ được nói chuyện hỏi thăm sức khỏe, tuyệt đối không được nói bất kỳ một câu nào về chuyện vụ án, chuyện oan sai … Cán bộ còn hăm rằng nếu nói gì khác ngoài chuyện hỏi thăm sức khỏe thì sẽ bị cấm, không cho vào thăm nữa!

Theo hiểu biết của chúng tôi, thì không có quy định nào cấm người nhà khi vào thăm phạm nhân thì không được nói chuyện chuyện gì khác ngoài chuyện hỏi thăm sức khỏe. Hơn nữa trong khi Hải đang kêu oan thật sự, mà gia đình lại không được nói chuyện kêu oan với con thì làm sao có thể tìm hiểu được rõ sự việc? làm sao biết vì lý do gì mà Hải nhận tội khi gặp cán bộ?

Do vậy, qua đơn này, gia đình chúng tôi kính đề nghị Trại giam và các cơ quan chức năng thôi cấm đoán, cho phép chúng tôi được nói chuyện về việc kêu oan và nội dung vụ án với Hồ Duy Hải. 

2. Về việc xin chuyển trại

Trên thực tế, suốt 7 năm qua Hồ Duy Hải bị biệt giam tại trại giam tỉnh Long An. Long An cũng chính là nơi đã điều tra, xét xử (sơ thẩm) vụ án, kết tội Hồ Duy Hải mức án tử hình về tội giết người - mà Hải kêu oan.

Mỗi lần gia đình vào thăm, đều có rất nhiều chiến sỹ công an (ít nhất là 2 người) canh gác nghiêm ngặt ngay bên cạnh và Hải thường tỏ ra sợ hãi, bất bình thường. Để nhắn lời kêu oan cho gia đình, hầu như Hải phải nói rất nhỏ, lén lút.

Đặc biệt vài năm gần đây, hải nhiều lần nói gia đình làm đơn xin chuyển trại giam cho Hải. Vì lý do gì thì Hải không thể nói.

Mặc dù không muốn nói xấu ai, nhưng gia đình chúng tôi cho rằng có thể Hải đã bị ai đó đánh đập, đe dọa hay có hành động nào đó – buộc Hải mỗi khi gặp cán bộ phải nói nhận tội. Và chính vì vậy, cùng với việc không được nói chuyện với người thân về việc kêu oan, nên Hải muốn chuyển trại.

Vậy nay gia đình tôi có đơn này, xin được Quý cấp xem xét, cho phép Hải được chuyển trại giam ra khỏi phạm vi tỉnh Long An. 

3. Về việc xin cho luật sư được gặp Hồ Duy Hải trong trại giam:

Ngoài ra, gia đình cũng tôi cũng tin rằng nếu Hồ Duy Hải được tiếp xúc với các luật sư, thì chắc chắn con tôi sẽ có thêm hiểu biết về pháp luật, thêm sự tự tin và bình tĩnh để có thể sẽ có những lời trình bày cụ thể và rõ ràng hơn về việc oan sai của mình. Qua đó, các luật sư sẽ có thể nắm rõ hơn và bào chữa/kêu oan cho Hồ Duy Hải được hiệu quả hơn.

Gia đình chúng tôi đã có liên hệ với các luật sư và các luật sư đều ngỏ ý có nguyện vọng và rất sẵn lòng vào gặp Hồ Duy Hải trong trại giam.

Do vậy, chúng tôi làm đơn này, xin phép ông giám thị cho phép hai luật sư Trần Hồng Phong và Nguyễn Văn Đạt – là người mà gia đình nhờ hỗ trợ pháp lý kêu oan cho con trong thời gian qua, được vào trại giam gặp Hồ Duy Hải, để thực hiện quyền bào chữa của mình.

Với niềm mong mỏi như trên, chúng tôi kính đề nghị ông giám thị và các cấp cơ quan xem xét và chấp thuận cho lời thỉnh cầu của gia đình chúng tôi.

Gia đình chúng tôi xin chân thành cám ơn. 

Người làm đơn: Nguyễn Thị Loan (đã ký)


Audio Book: Đèn Cù I - Chương IV




Chương 4

Sau chiến dịch Tây Bắc, giải phóng Nghĩa Lộ, một phần tỉnh Sơn La, thôi bao vây Nà Sản. Tôi và Tô Hoài đã dự cuộc họp Võ Nguyên Giáp kết thúc chiến dịch: không đủ sức công kiên vào tập đoàn cứ điểm đầu tiên mà Pháp gọi là “con nhím” này. Tôi thôi tùy quân ký giả, ngồi nhà phụ trách tổ cải cách ruộng đất của báo.

Tôi náo nức, xúc động. Cả nước đang tích cực chuẩn bị cuộc cải cách ruộng đất long trời lở đất giải phóng anh em giai cấp. Cụ Hồ có bài báo tiếng Pháp đăng đầy hai trang tờ “Vì một nền hoà bình lâu dài, vì một nền dân chủ mới”, cơ quan ngôn luận của Kominform, sau khi Stalin và Mao lên cho cụ một bài gân lập trường vô sản. Lúc ấy chưa đọc hồi ký Khruschev, tôi chưa biết: gặp Hồ Chí Minh, Stalin đã chỉ hai cái ghế nói: ghế này của nông dân, ghế này của địa chủ, anh ngồi vào ghế nào? Câu hỏi không giấu vẻ miệt thị và thế là ra đời bài báo Cụ Hồ tự phê bình đã chậm tiến hành cải cách ruộng đất. Tôi (Cụ nói) không nhớ rằng ở Việt Nam, tổ quốc còn gọi là đất nước - đất và nước cho nông dân. Bài báo có nghĩa cụ đã thế chấp bản lĩnh riêng để đổi lấy phe. Cụ rất hiểu: muốn làm cách mạng thì phải được phe cho nắm quyền! Như trước kia được Quốc tế cho phép lập đảng. Và giòng sông vào biển từ nay hoá mặn.

Chuẩn bị cải cách ruộng đất, từ giữa tháng 7 đến cuối tháng 9 - 1953, Trung ương mở một lớp chỉnh huấn cho trí thức trong và ngoài đảng làm việc ở chính phủ và các đoàn thể trung ương. Nhiều tên tuổi như Bùi Bằng Đoàn, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Văn Huyên, Thế Lữ… đã dự học. Mục đích sâu xa là xây dựng lập trường giai cấp, đề cao công nhân, bần cố nông, hạ uy thế chính trị và tư tưởng của trí thức và các giai tầng không lao động chân tay khác. Sau đó, bắt đầu triệt để chỉnh đốn tổ chức, theo phương châm mạnh mẽ đề bạt công nông, gạt bỏ các thành phần “không trong sạch”.

Nhưng nói chung không mấy ai nhìn trước thấy triển vọng tối tăm, mà nếu có nhìn ra thì cũng thấy đó là điều hợp lý…

Mấy tòa nhà lán tre nứa cao rộng vây quanh hai mặt một hội trường lớn. Riêng ở một tòa ở xế trước hội trường là ba hay bốn chi bộ (gồm cả đảng viên lẫn không đảng phái). Chi bộ đầu lán có Nguyễn Cao Luyện, Tạ Mỹ Duật. Liền với nó, trên cùng một sạp giường nứa dài cả hai ba chục mét, một chi bộ nữa và đặc biệt lại có Nguyễn Tư Nghiêm và tôi. Ở sạp đối diện, cách một lối đi là hai chi bộ nữa. Một có Đặng Đình Hưng và một có Vũ Chính, Tổng cục trưởng Tổng cục 2 sau này.

Tố Hữu là bí thư học ủy. Cụ Hồ cách nhật, có khi liền ngày, đến xem điện ảnh, liên hoan với học viên. Cụ có mấy câu nổi tiếng trong hội trường: “Bác Hồ muốn nằm” khi mọi người hô “Hồ Chủ tịch muôn năm”. Rồi tay chỉ vào đầu: “Từ đây thì Bác già, nhưng từ đây (tay chỉ vào bụng) thì Bác trẻ”. Một hôm, Bác nói: “Các chú các cô không sợ người ta kêu mình kém tri thức, ít lý luận. Họ kêu thì bảo họ rằng tôi lú nhưng chú tôi khôn. Chú tôi là Stalin, Mao Trạch Đông…”

Lê Duẩn thường có mặt. Giảng bài chính: Lập trường giai cấp nông dân và cách mạng dân tộc, dân chủ. Duẩn nhấn mạnh trong bước cách mạng này, người cộng sản phải có lập trường giai cấp nông dân để hiểu được nguyện vọng nông dân mà kiên quyết lãnh đạo họ cải cách ruộng đất, lấy lại quyền lợi, làm một cuộc đổi đời.

Tôi ngợ: theo Mác, Lê-nin thì người cộng sản không thể có lập trường nào khác ngoài lập trường giai cấp công nhân. Có điều ý kiến của Lê Duẩn chỉ nói ở trong cái lớp mấy trăm con người này. Vả chăng không ai dám phê phán hay chất vấn sất.

Phải nhận Duẩn nhiều ý độc đáo. Như ta mất nước cho Pháp là vì lúc đó đang là thời đại chủ nghĩa tư bản nó chiến thắng áp đảo phong kiến. Đổ hết tội cho nhà Nguyễn là không thấy xung đột của hai phương thức sản xuất, một đi lên, một tàn lụi.

Duẩn mới ở trong Nam ra với biệt hiệu đơ-xăng bu-gi, hai trăm nến (tiếng Pháp deux cents bougies - BT) chỉ sau có Cụ Hồ xanh-xăng bu-gi, năm trăm nến.

Chúng tôi hay xúm quanh Lê Duẩn để hỏi. Phải nhận ông có những cách giải thích độc đáo mà nay nghĩ lại thì thấy thường là ngụy biện. Chẳng hạn trả lời tại sao chỉ có Đảng cộng sản Trung Quốc và Việt Nam chỉnh huấn còn các đảng Âu Mỹ thì không, Duẩn nói, vì ta và Trung Quốc ít công nhân cho nên phải bỏ công ra tỉa gọt từng đảng viên cho đa số có được lập trường giai cấp vô sản.

Một tối kẻng thình lình gọi toàn thể lên hội trường. Tề tựu lâu rồi mà trên sân khấu vẫn vắng tanh. Mọi người bắt đầu nhớn nhác thắc mắc. Thì Tố Hữu ủ rũ đi vào. Theo sau là cụ Hồ và nhiều người khác. Ông Cụ ngồi xuống ở trên cùng hàng đầu. Tôi bỏ chỗ leo lên ngồi ngay đằng sau lưng Cụ. Tố Hữu bước lên sân khấu, cằm đè lên hai tay bưng một vật gì ấp vào ngực, vẻ như cố giấu cái việc anh đang quay lưng lại lúi húi làm trên đó. Rồi cúi đầu đứng lặng một lúc khá lâu nữa. Khi mọi người bên dưới to tiếng hỏi nhau, Tố Hữu mới từ từ quay lại, nước mắt chan hòa trên mặt từ lúc nào. Trên phông mầu đỏ hiện lên chân dung đại nguyên soái Stalin. Bộ quân phục trắng lốp làm nổi bật hơn lên dải băng đen viền quanh rồi thắt nơ túm lại ở bên dưới.

Tôi thấy bàng hoàng hơn là đau buồn. Đúng hơn nữa, tôi vẫn bị khó chịu vì cái kiểu “đánh đố loài người” của Tố Hữu.

Ông ấy hình như tranh hơn thiên hạ cả ở chỗ được biết sớm hơn hung tin, do đó được ưu tiên đau xót trước và nhân thể lại tranh thủ dịp thị phạm cho lớp trí thức ngồi đây thái độ cách mạng đối với cái chết của lãnh tụ…

Trước mặt tôi, Cụ Hồ nức nở. Không ngừng đưa khăn tay mầu trắng lên lau nước mắt và nước mắt thì cứ chảy trên hai má Cụ đỏ bóng vì khóc, vì xúc động. Xong truy điệu, Cụ lập cập đứng lên về gian phòng dành riêng cho Cụ ở đằng sau hội trường, trong dẫy văn phòng học ủy nhìn xuống nhà ăn tập thể. Quên hộp thuốc lá Trung Hoa Bài hình tròn ở trên ghế bên cạnh.

Tôi cầm lấy nó đi men hiên đất cao hẹp rẽ vào phòng Cụ. “Dạ, thưa Bác, Bác để quên ạ!”
Cụ ngửng lên nhìn và tôi bỗng thấy mình lạc lõng quá, vô duyên quá, tọc mạch quá. Mặt Cụ xưng lên, đầm đìa nước mắt, hai mắt húp lại, những nét tôi chợt thấy chỉ cốt để cho mình Cụ được biết, một cái gì hết sức bí mật, riêng tư. Cụ ngơ ngẩn nhìn tôi, nhìn hộp thuốc lá như không hiểu tôi vào làm gì, cái hộp kia là gì và của ai… Tôi vội quay rất nhanh ra ngoài.

Hội trường tắt đèn. Chân dung Stalin chìm trong bóng tối.

Tôi bật nấc lên.

Lúc này nỗi thương đau của Bác Hồ có lẽ mới thấm vào tôi.

Ít lâu sau bài thơ khóc Stalin đăng lên báo, tôi nhận thấy mình đã thành kiến với Tố Hữu. Nhà thơ đã đau đớn thật:

“Thương cha, thương mẹ, thương chồng,
Thương mình có một còn thương ông thương mười”. (Thơ Tố Hữu)

***

Một tối họp chi bộ nghe và nhận xét các bản tự kiểm thảo của nhau. Sau mỗi bài học cơ bản lại có một cuộc tự kiểm thảo và cuối lớp sẽ có bản tổng kết tư tưởng, gọi ra tên hệ tư tưởng của mỗi người. Tố Hữu xuống dự chi bộ chúng tôi tối đó. Tôi có phần đao to búa lớn phê phán người vừa trình bày xong bản kiểm thảo. Tố Hữu bỗng giơ tay ngăn tôi lại. Rồi từ tốn, nhỏ nhẹ nói “Đồng chí vừa phê phán ai, đồng chí biết không? Phê phán đồng chí của đồng chí đấy, đồng chí phải biết điều ấy! Đồng chí của đồng chí là gì? Là hòn ngọc…, tôi nói lại, là hòn ngọc, hòn vàng của đảng, là người mà chúng ta phải yêu mến nâng niu…”

Tôi phát hiện một chân lý cảm động. Tôi là hòn ngọc hòn vàng của đảng! Nhưng cùng lúc tôi ự ái vì bị “uốn nắn thái độ”. Cùng lúc nhận thấy trong con mắt Tố Hữu nhìn người vừa bị chỉnh đốn kia một ánh trắng xỉn, lạnh lẽo, một cái gì khinh khỉnh.

Định nghĩa đảng viên là ngọc là vàng của đảng cho nên vào tổng kiểm thảo Tố Hữu yêu cầu học viên rất ngặt. Hễ là con em hay liên quan với địa chủ, học viên đều phải thành khẩn tự khai báo với đảng mọi sai lầm tội lỗi của bản thân, chẳng hạn đồng tình, về hùa với gia đình, thậm chí cùng với gia đình trực tiếp đàn áp, bóc lột nông dân… Thứ hai, phải vạch ra mọi thủ đoạn đàn áp, bóc lột nông dân cùng tộí ác của bố mẹ, gia đình, họ hàng địa chủ, cường hào gian ác. Thứ ba trên cơ sở thành khẩn khai báo kia mà tuyên bố là căm thù bố mẹ, tỏ ra đã dứt khoát lập trường vô sản, đoạn tuyệt với kẻ thù giai cấp. Không đạt yêu cầu căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ thì bản tổng kiểm thảo bị “phá sản,” học viên đó phải ngồi học lại cho tới khi nào lập trường vô sản, lập trường nông dân thắng, anh ta công khai tuyên bố căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ mình.

Tố Hữu làm đúng lời Bác Hồ thôi. Sắp vào tổng kết tư tưởng, Bác Hồ đến nói chuyện - thực chất “động viên” học viên dứt khoát với tư tưởng sai và lầm lạc, tội lỗi của cá nhân.

Như thấy làm việc cho thực dân Pháp là nhục nhưng vẫn chưa triệt để, phải tiến lên một bước nữa là thấy tội của mình… Bữa ấy Bác lôi cả nhục và tội của cụ Bùi Bằng Đoàn ra.

Tôi nhớ chi tiết này vì tôi đã ái ngại cho cụ thượng thư cũ. Nhất là khi Bác Hồ nói “Xin lỗi cụ Bùi” thì cụ Bùi rất ôn tồn đáp lại: “Không dám, xin cụ cứ nói.” Tôi có phần thiện cảm với chữ “Không dám” mà từ khi lên ATK trên rừng bây giờ mới lại nghe đến. Cũng thương cụ Bùi chỉ được gọi là Cụ!
Lúc ấy tôi chưa biết Mao bày mẹo chỉnh huấn bắt khai tội cốt để hạ nhục bề dưới để dễ thu phục sai khiến - tao bắt mày khai cái thối tha nhất của mày ra mà mày nghe tao là mày hàng tao, tao nắm được ruột gan mày thì mày còn hòng thoát đi đâu.

Ở chi bộ chúng tôi, Nguyễn Tư Nghiêm là học viên duy nhất rơi vào cảnh gay go phải làm hai bước nhận nhục và có tội. Mẹ anh năm ấy đã già, có hơn hai mẫu ruộng cho cấy tô, một mình nuôi người em của Nghiêm bị điên. Nguyễn Tư Nghiêm nhất định không khai “tội ác” của mẹ. Chi bộ thuyết phục, răn đe, anh vẫn khăng khăng nói không thể căm thù mẹ, không thể coi mẹ là kẻ thù giai cấp, là có tội ác, không thể đoạn tuyệt mẹ mà trái lại anh biết ơn mẹ đã nuôi nấng anh thành người, cho anh được học mỹ thuật.

Tóm lại, đảng coi anh là ngọc là vàng để anh nghe đảng nhưng anh lại coi mẹ anh, kẻ thù giai cấp, hơn cả ngọc cả vàng. Và Nghiêm đã đơn thương độc mã nhỏ nhẹ, ấp úng chặn đứng một mầm văn hóa ác bắt đầu ló mòi mà người ta toan vun trồng nhân giống trên đất nước.

Cuối lớp học, xong phần tổng kết tư tưởng từng người, học ủy chọn đưa ra toàn thể hội trường ba báo cáo điển hình.

Một của Thế Lữ. Anh đã phạm sai lầm tham gia Việt Nam Quốc Dân Đảng, Tự Lực Văn Đoàn, lại làm thơ kêu gọi nhân dân ta, nhất là thanh niên, đi vào con đường thoát ly chính trị, lờ đi tiếng kêu cứu của đất nước nô lệ tủi nhục. Rồi đời sống sa đoạ, đĩ điếm, thuốc phiện…

Một của Tô Ngọc Vân. Anh là tiêu biểu rõ nét nhất của tư tưởng văn nghệ thoát ly chính trị mà tiêu biểu nhất là cuộc tranh luận kéo dài của anh với Trường Chinh năm 1948 ở trên báo Sự Thật về “nghệ thuật là tuyên truyền hay không là tuyên truyền?” Anh thẳng cánh bác bỏ nghệ thuật phải tuyên truyền.

Và một của Th. Lên tự nhận mắc chứng hủ hoá trai gái gần như bệnh lý mà có lẽ do, anh công khai thú nhận, “cái của tôi nó to quá!”. Truy nguồn gốc tư tưởng đến thế, nhân tiện phô diễn tính dục bằng lời - verbal exhibitionism thay cho hàng thật. Một dạo dài, tôi sinh hoạt chi bộ ghép với vợ chồng Th.
Đầu những năm 90, giỗ 49 ngày Trịnh Kính thổi clarinet ở cạnh nhà tôi, Song Kim, dì họ của anh đến. Chị buồn rầu nói:

- Báo cáo điển hình của anh Thế Lữ ở cái lớp ấy tôi vẫn còn giữ… Xấu hổ anh ạ…

- Chính bọn chúng tôi mới xấu hổ, - tôi khẽ nói. Đã xúm lại nghe… Nhưng có lẽ xấu hổ hơn cả là người đã đặt ra cái trò cho nhòm hội đồng vào đời tư người khác qua lỗ khoá.

Tôi đã giữ lại không nói tiếp:

- Chẳng lẽ hễ nhân danh cách mạng là có quyền đánh trống ghi tên cho đến nhòm lỗ khoá vào đời người khác hay sao chị ơi.

Thời đánh Nhân Văn, Song Kim đã từng phải che chắn cho Thế Lữ. Người ta đòi anh viết kiểm thảo cái tội không nhận rõ sai lầm của bọn phản động Nhân Văn. Nguyễn Khải được phân công đến động viên Thế Lữ viết. Chả biết thật hay giả, Thế Lữ liền nhờ Khải viết hộ bản tự kiểm điểm lệch lạc của mình. Kể lại cho tôi chuyện này, Khải còn đỏ mặt ngượng.

Làm nhục và sợ là yêu cầu sâu kín của “tự kiểm thảo”. Nhiều người đã tự sát. Bảo là vì nhục cả thì không chắc. Có thể là một cách phản kháng chăng? Người đầu tiên tự sát trong chỉnh huấn là Thân Mỡ, người đảng viên do Kỳ Vân kết nạp đầu tiên ở Đình Bảng, lúc học ở trường Mác-Lê Bắc Kinh rồi treo cổ chết khi tổng kết tư tưởng.

Ở lớp chỉnh huấn Lưu Động, Chính Yên báo Cứu Quốc dự, có Thướng, biên tập viên cùng báo với hai anh. Thướng treo cổ bên ngòi Thia, sông Đáy. Hai anh đã phải lặn lội tìm xác kẻ “phản bội,” lời của bí thư học ủy Nguyễn Chương. Học viên phải họp mít tinh ở hội trường rầm rầm hô đả đảo tội ác của tên Thướng mưu phá hoại chỉnh huấn, một phương thức quan trọng của xây dựng đảng. Chính Yên bảo tôi là trước đó Thướng ngồi trong hội trường một mình rất lâu. Bước ra thấy Chính Yên, Thướng quay đầu lại sau chửi:

- Mẹ chúng nó cao cao tại thượng. Trên cao chỉ có ảnh Mác, Ăng-ghen, Lê-nin, Stalin, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh.

Chính Yên nói anh không nghĩ Thướng chửi mấy cụ đó.

Động cơ nào khiến một số anh em tự thủ tiêu. Nhục rồi tự xoá bỏ? Hay mượn diệt bản thân mà hy vọng diệt chính cái kẻ đã đưa mình tới nông nỗi tuyệt vọng này?

Tự sát biết đâu chẳng phải là muốn lẩn trốn một cách sống kinh hoàng? Đời thuở nào ngồi trước chi bộ lại lôi việc bố đi nhà thổ, mẹ ngủ với đày tớ ra trình báo?

À, lại còn tế nhị cho phép là nếu việc xấu xa quá thì sẽ được báo cáo riêng với học ủy. Tại lớp học tôi theo có người đau đớn khai ra việc mình ngủ cả với mẹ vợ và em gái vợ, có khi một đêm riêng rẽ với cả ba người. Khai rõ đủ thủ đoạn dụ dỗ, lừa bịp và cách tiến hành “tội ác” để lôi được tận gốc rễ của tư tưởng địa chủ nó ích kỷ, đểu giả, tàn bạo đến thế nào.

Chăm chú ghi từng câu hỏi của tập thể để trình bày cụ thể động cơ, địa điểm, thủ đoạn phạm tội. Có đồng chí khai mắc sai lầm thủ dâm. Năm chục tuổi mà còn mắc cái đó thì tư tưởng chiếm hữu và hưởng thụ của địa chủ ở đồng chí lớn quá thật. Nào đồng chí nói cho biết khi phạm tội đó đồng chí nghĩ chiếm hữu ai?

- Báo cáo (người trong chi bộ tôi và Nghiêm vừa tự thú bỗng nghẹn ngào) … báo cáo, tôi… Báo cáo…, cả chi bộ lắng nghe. Báo cáo tôi nghĩ đến cô con gái nhà chủ ở địa phương.

“Thành phần gia đình?”
“Có lẽ phú nông…”
“Đấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tư tưởng bóc lột gặp nhau đấy”.

Cứ thế nghiêm chỉnh xây dựng tư tưởng vô sản cho nhau. Đấu tranh tư tưởng là phải truy lùng triệt để như thế!

Nhưng có những người khóc vờ cho qua cầu. Thí dụ Dương Bích Liên. Anh bảo tớ có cách. Tớ nghĩ đến thuở bé tớ lấy lửa đốt các tổ kiến cho cháy xèo xèo thế rồi tớ chảy nước mắt thật. Sau này đi cải cách Liên luôn thủ một hộp sữa bên mình, đêm mút trộm. Tự bào chữa: cái này mình có mời thì nông dân cũng lắc.

Xin trở lại chuyện Nguyễn Tư Nghiêm.

Thương anh, kẻ bị Tố Hữu “uốn nắn thái độ” không yêu thương đồng chí là tôi đã xui bậy anh khai bừa đi là căm thù cho xong chuyện. Bảo anh là nói vâng, tôi căm thù trống không như kiểu Galilée nhận quả đất đứng nhưng miệng lẩm bẩm cho một mình mình nghe là nó vẫn quay ấy!

Nhưng Nghiêm cứ đau khổ lí nhí bảo tôi:

- Không…, không căm thù mẹ được.

Nghiêm cũng không căm thù được cả các địa chủ khác.

Một xẩm tối, chờ lên hội trường nghe giải đáp, Nghiêm bảo tôi:

- Tớ biết thế nhưng tớ không theo nổi. Tớ đọc Marx-Engels thấy nói Cách mạng Xã hội Chủ nghĩa là sự đoạn tuyệt triệt để nhất với chế độ tư hữu; như thế tất nhiên nó phải đoạn tuyệt triệt để nhất với các tư tưởng truyền thống “Table rase” cơ mà, xóa sạch… Tớ biết thế nhưng tớ không theo thế được…

Lúc ấy cố nhiên Nghiêm chưa nghe Cụ Hồ nói đại ý giữa nhà to là nước với nhà nhỏ là gia đình riêng thì cái to là nặng, cái nhỏ là nhẹ, vậy nên người cách mạng chọn gia đình to.

Nhưng có nghe thì Nghiêm cũng không theo. Marx còn chả làm gì nổi được Nghiêm mà.

… Lần tham gia cải cảch ruộng đất ở Đức Lân, gần kè Úc Sơn, Thái Nguyên, sau một cuộc phát động quần chúng đấu tố địa chủ, Nghiêm mất tích. Tiêu tan đi như một cái bóng. Đội đã nghĩ tới phản động thủ tiêu. Ai hay quá kinh hãi về sự độc ác của con người với con người, anh bỏ trốn đội. Lủi ra ẩn ở giữa đồng lúa đang cữ trổ đòng. Bạch Mao nữ trốn địa chủ còn có rừng sâu, Nghiêm trốn đội cải cách chỉ còn có cánh đồng và những đòng lúa non cho anh bứt nhá thay cơm nhiều ngày. Phát hiện ra anh, người ta chỉ có thể kết luận là anh điên.

Và Nghiêm đã vào nhà thương điên Bạch Mai. Chung phòng với một anh lính điên. Kim Lân lúc đó là chi ủy viên phải đến thăm Nghiêm.

- Chả hiểu sao lại cho mình chui vào cơ quan lãnh đạo như vậy chứ? - - Kim Lân lè lưỡi bảo tôi

Cậu lính khen Nghiêm tốt lắm nhưng hễ lên cơn anh ta lại cứ nhè đầu Nghiêm mà nện. Tài, - Kim Lân nói, đau thế, ngày hai ba trận đòn điên thế mà nhất định không chịu ra nhá. Sau nhiều lần vào, tớ cứ dỗ cu cậu. Nào về với anh em đi, Nghiêm… Về…, về vẽ với anh em cho vui nhỉ…

Về một thời gian được đặt hàng minh hoạ Truyện Kiều.

Trường Chinh cho xổ toẹt. Phê rằng truyện Kiều là của Trung Quốc mà lại vẽ ăn mặc kiểu Việt Nam? Thật ra ông ấy không xài được những nét vẻ run rẩy mà mọi người kinh hãi lên vì đẹp và gọi là phong cách “thời kỳ điên”.

Sau đó, Trường Chinh muốn an ủi Nghiêm, ba lần mời Nghiêm đến gặp. Nghiêm từ chối. Rúc vào đồng im lặng. Nay những bức vẽ Kiều được săn lùng ngang đồ sứ Minh - Thanh…

Bây giờ, thế kỷ 21, Nghiêm vẫn hoàn toàn rúc vào tranh và im lặng. Tây Tàu đến tìm gặp người đàn bà sống chung với anh nói anh đi vẽ xa. Bao giờ về? Không biết… Mà có khi chết giữa đường, ông ấy dặn trước như thế.

Khoảng 2009, 2010, một tối ở nhà Trần Lưu Hậu tôi gọi cho Nghiêm. Vợ anh, người đàn bà hay từ chối khách nói ông ấy ốm. Tôi nói xin bà nói giúp với ông ấy tôi là thế này. Ba phút sau Nghiêm ra.

- Ốm thật… Ừ, đến chơi nhé… Nhớ đến nha. Có tránh nhưng tránh ai thôi… Vẫn thoáng cái giọng Nghệ từ tốn, thấp trầm.

Tôi hài lòng. Có thế chứ. Rủ tôi bỏ cộng sản từ rất sớm cơ mà. Tết Quý Dậu, 1957. Giữa thoái trào dữ dội của phong trào cộng sản trên toàn thế giới…