Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015
Cô gái trẻ dấn thân vào sứ mạng truyền thông vì người nghèo
Trà Mi (VOA) - Một cô gái trẻ bị mất việc, bị đuổi khỏi nhà trọ, bị cấm xuất cảnh, bị công an câu lưu, hành hung, xúc phạm nhân phẩm vì cộng tác cho một trang báo độc lập không thuộc ‘lề đảng’ nhưng vẫn bất chấp mọi hiểm nguy đe dọa để theo đuổi sứ mạng truyền thông vì người nghèo.
Đó là câu chuyện của cô Anna Huyền Trang, một trong số các thành viên nồng cốt của truyền thông Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) ở Sài Gòn.
Trang bắt đầu làm cộng tác viên cho DCCT vào năm 2011. Sau khi công an áp lực chỗ làm đuổi việc cô, từ đầu năm ngoái, Trang đã bỏ hẳn công việc chuyên ngành kinh tế để trở thành phóng viên toàn thời gian của truyền thông DCCT, ngược xuôi khắp nơi để đưa ra ánh sáng những câu chuyện oan khuất, những tiếng nói của người dân thấp cổ bé miệng, những thông tin không được báo chí nhà nước đề cập tới.
Ngoài việc đi thu thập tin tức, phỏng vấn, viết bài cho trang web Dòng Chúa Cứu Thế, Trang còn đảm trách biên tập chương trình Cà Phê Tối, một trong sáu chương trình truyền hình của Dòng Chúa Cứu Thế, chuyên điểm tin hằng ngày và bình luận các sự kiện thời sự liên quan tới Việt Nam.
Hai trong số những lần Trang bị bắt bớ, hành hung được dư luận biết đến là lần cô vô cớ bị công an phường Cầu Kho (quận I, TPHCM) cưỡng chế về đồn hồi tháng 10/2012, bị tra tấn, bị lột quần áo để khám xét, theo tường thuật chi tiết cô công khai trên các trang mạng xã hội sau đó; và lần cô bị đánh ngay tại phi trường Tân Sơn Nhất và bị tịch thu hộ chiếu trước khi lên đường tham gia hội thảo về tự do báo chí tại Quốc hội Mỹ với tư cách là một nhà báo độc lập từ Việt Nam nhân Ngày Tự do Báo chí Thế giới 3/5 năm ngoái, theo lời mời của hai dân biểu liên bang Hoa Kỳ. Những hình ảnh Trang và bạn bè của cô ghi được về vụ việc này sau đó đã được phổ biến rộng rãi trên internet.
Trong môi trường kiểm duyệt chặt chẽ thông tin, không dung chấp ý kiến bất đồng, và bằng mọi cách ngăn chặn truyền thông độc lập như tại Việt Nam, tường thuật tin tức không theo lề đảng là một việc làm hết sức nguy hiểm mà những bản án liên tiếp dành cho các nhà báo-blogger tự do trong nước đã chứng minh rõ nét.
Vậy sức mạnh nào đã thôi thúc cô gái đôi mươi gầy gò, mảnh khảnh ấy dấn thân vào sứ mạng truyền thông vì những người không có tiếng nói trong xã hội?
Tạp chí Thanh Niên VOA mời quý vị và các bạn cùng tìm hiểu qua cuộc trò chuyện với Anna Huyền Trang trong chương trình hôm nay.
Anna Huyền Trang: Trước khi em cộng tác với truyền thông DCCT, em đã tham gia các hoạt động xã hội trong thời gian dài bắt đầu từ năm học lớp 12, vì thời gian đó em có cơ hội tiếp xúc rất nhiều trẻ em đường phố, những người nghiện ma túy, và những người nhiễm HIV. Em cũng tham gia các hoạt động truyền thông bảo vệ sức khỏe cho họ. Điều này em được gặp lại trong sứ mạng của truyền thông DCCT, nên đã thu hút em tham gia, và em đã có nhiều dịp tiếp cận với các mảnh đời tan thương, bất hạnh do chính thể chế độc tài tạo nên.
Trà Mi: Cộng tác với truyền thông DCCT từ bấy tới nay, Trang đã rút ra cho mình những kinh nghiệm thế nào trong hoạt động truyền thông độc lập, đa chiều?
Anna Huyền Trang: Trong quá trình cộng tác, em đã nâng lên được khả năng tiếp cận các nguồn thông tin khác nhau, gặp được nhiều đối tượng khác nhau. Chẳng hạn như tụi em đến với những dân oan mất đất để tìm hiểu sự việc của họ và viết tin đúng sự thật.
Trà Mi: Làm truyền thông theo ‘lề dân’ rất nhiều khó khăn. Bạn trang bị cho mình sự chuẩn bị ứng phó về mặt tinh thần như thế nào?
Anna Huyền Trang: Phóng viên tự do gặp rất nhiều đe dọa về tính mạng. Mình biết sẽ bị tóm cổ bất cứ lúc nào, nhưng đó đúng là điều ‘thú vị’ nhất ở Việt Nam đấy chị. Em luôn chuẩn bị là công an sẽ bắt mình. Em và các bạn em cũng sẵn sàng cho điều đó.
Cô Anna Huyền Trang Trang biên tập chương trình truyền hình
Cà Phê Tối của DCCT, chuyên điểm tin và bình luận
các sự kiện thời sự liên quan tới Việt Nam
Trà Mi: Biết có thể bị bắt bất cứ lúc nào, bạn có cách gì để tự vệ trước những rủi ro đó?
Anna Huyền Trang: Trước khi đi tác nghiệp, mình thông báo cho những người bạn của mình biết địa điểm và thời gian. Nếu trong thời gian đó các bạn không thấy mình liên lạc thường xuyên thì biết là mình đã gặp rủi ro. Chính những người bạn của em là những người giám sát em trong quá trình em tác nghiệp.
Trà Mi: Từ lúc mới bước vào truyền thông DCCT tới nay, Trang thấy mình có gì thay đổi khác xưa, đã học hỏi được những gì?
Anna Huyền Trang: Điều thay đổi lớn nhất là em ý thức hơn vai trò của một công dân đối với đất nước, mình không thể câm lặng trước các vấn nạn của xã hội ví dụ như tham nhũng hay việc Trung Quốc xâm lấn biển đảo của Việt Nam.
Trà Mi: Có thể kể mình nghe một vài trường hợp đã kinh qua với vai trò một ký giả độc lập trong môi trường kiểm soát chặt chẽ thông tin ở Việt Nam?
Anna Huyền Trang: Cuối tháng 10/2012 sau khi đi lấy tin về phiên sơ thẩm hai nhà sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình, em bị công an bắt về phường Cầu Kho. Em bị các nhân viên công quyền đánh đập, hành hung, lột đồ ra để khám xét. Cũng có vài lần bị bắt khác nhưng em không có gì là sợ cả. Họ đe dọa rất nhiều về tính mạng và gia đình mình. Họ hỏi ‘Mày là ai?’ Em nói ‘Tôi là phóng viên DCCT.’ Họ hỏi ‘Thẻ nhà báo đâu? Chúng mày là dân phản động làm gì mà có thẻ nhà báo của nhà nước.’ Từ đó, em thấy họ rất miệt thị các phóng viên tự do như tụi em và cần tác động làm sao để mọi người quan tâm nhiều hơn đến các phóng viên tự do chưa được các tổ chức xã hội bảo vệ.
Trà Mi: Bị miệt thị trong một xã hội mà mọi chuyện đều nằm dưới sự kiểm soát của nhà nước rõ ràng là một bất lợi rất lớn cho các sinh hoạt hằng ngày và những giao tiếp xã hội. Những bất lợi, thiệt thòi đó đối với bản thân Trang thấy thế nào?
Anna Huyền Trang: Em không cảm thấy bị tủi thân vì họ có quyền làm điều đó với mình. Còn mình phải nghĩ khác, phải làm thế nào để giúp họ thay đổi và nhận ra được những giá trị mà các anh em dân chủ đang đấu tranh vì lợi ích của đất nước, xã hội, và con người Việt Nam chứ không phải như những gì nhà nước này rêu rao rằng là ‘phản động.’ Những người đấu tranh dân chủ nhìn thấy công việc mình làm mang lại nhiều ý nghĩa cho xã hội, cho người nghèo, mà cũng mang lại niềm vui cho mình nữa thì tại sao mình phải tủi hổ? Tại sao mình lại buồn trước những ánh mắt lạ lùng đó? Em tin một ngày nào đó những ánh mắt lạ lùng đó sẽ quý mến mình. Chỉ cách đây 1 năm, bạn bè em cũng nhìn em soi mói, xét đoán công việc của em, nhưng rồi các bạn em theo dõi công việc của em trên facebook và dần hiểu được công việc em làm. Bây giờ, chính các bạn đã ủng hộ em.
Trà Mi: Gia đình phản ứng thế nào trước những việc làm của Trang?
Anna Huyền Trang: Bố mẹ em rất lo cho em. Họ từng bị an ninh mời lên làm việc hỏi về việc em làm. Thế nhưng, bố mẹ em muốn em sống tốt, trở thành người tốt, đó là cách em báo hiếu cho bố mẹ.
Trà Mi: Nói về vui-buồn của một nhà báo tự do trong nước, Trang sẽ chia sẻ những gì?
Anna Huyền Trang: Em cảm nhận được niềm vui thật sự trong nhóm truyền thông DCCT. Mọi người rất quý mến nhau, xem nhau như một gia đình vì không biết mỗi người sẽ bị bắt lúc nào, nên quý nhau từng ngày. Tụi em chưa bao giờ cảm thấy mặc cảm hay bị bỏ rơi vì mình biết con đường mình đang đi là đúng, có ích cho xã hội. Đó là niềm vui. Lần đầu tiên bị bắt, em cũng buồn và sợ lắm vì họ đánh, họ nhục mạ. Nhưng chính lúc trong đồn công an đó mình mới nhận ra được bản chất của chế độ. Nhờ đó, giúp mình có thêm sức mạnh. Trong nhóm chúng em đã có 3 người bị bắt là Tạ Phong Tần, Paulus Lê Sơn, và Trần Minh Nhật.
Trà Mi: Trang có bao giờ nghĩ nếu không may mình bị như họ cuộc đời mình sẽ ra sao, tương lai mình sẽ như thế nào?
Anna Huyền Trang: Tụi em luôn luôn nghĩ rằng không sớm thì muộn tụi em sẽ có cơ hội được ăn bánh mì mốc. Có người đang đe dọa em điều đó mà. Tuy nhiên, cá nhân em nghĩ việc này có thể là một trải nghiệm cho đời sống tâm linh của một người Kytô hữu. Em cảm nhận được điều này trong cuốn sách của đức cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, người đã từng bị nhà cầm quyền cộng sản bỏ tù mà không thông qua một phiên tòa xét xử nào. Chính cuộc đời của Ngài đã tác động em rất nhiều. Em tin những việc em đang làm hiện nay là đúng.
Trà Mi: Cũng có người nói rằng truyền thông độc lập, báo chí không theo lề đảng không bao giờ đưa tin tốt hoặc nói gì hay cho nhà nước cả. Lúc nào cũng nói những điều không tốt, không hay cho nhà nước thì phải chăng đó là một sự ‘chống đối’? Phản hồi của Trang thế nào?
Anna Huyền Trang: Nhà cầm quyền luôn ra rả ‘dân biết, dân làm, dân bàn, dân kiểm tra.’ Do đó, bản thân em là một công dân nước Việt Nam đang thực hiện quyền giám sát các hoạt động của nhà cầm quyền để họ làm tốt hơn, phục vụ dân tốt hơn. Nếu ai đó nghĩ em là người ‘chống đối’ hay ‘phản động’ thì chính họ đang đi ngược lại những chính sách mà nhà nước đang khuyến khích.
Trà Mi: Với các bạn trẻ ở Việt Nam không biết nhiều hoặc không mấy quan tâm đến truyền thông độc lập, Trang muốn chia sẻ điều gì với họ?
Anna Huyền Trang: Em muốn nhắn gửi những người bạn không đồng quan điểm với em rằng ‘Chúng mình là người lớn. Hãy sống thế nào cho ra người lớn. Đừng để con trẻ phải gánh chịu. Đừng để con trẻ chất vấn vì đó đúng là một điều đáng nhục. Mình chính là nhân tố thay đổi xã hội, thay đổi thể chế để giúp Việt Nam trở nên tốt hơn, người dân Việt Nam được sống an nhiên hơn.
Trà Mi: Cảm ơn Trang rất nhiều vì thời gian dành cho cuộc trao đổi hôm nay.
Mở nắp lon trùn
Lê Minh Nguyên (Danlambao) - Lon trùn khi đậy kỹ nắp thì không sao, nhưng khi mở nắp thì dù có canh chừng, cũng không tránh được việc nó đua nhau bò ra ngoài. Lon trùn không thể không mở nắp, nhưng nếu mở nắp ra trước thềm Đại Hội 12 này thì trùn bò lểnh nghểnh, Đảng biết làm sao đây?
Trùn ở đây là những cái chết không minh bạch trong hàng ngũ của đảng CSVN, nhất là cái chết của ông Trưởng Ban Nội Chính Trung Ương Nguyễn Bá Thanh, một nhân vật tuy có nhiều ân oán giang hồ, nhưng rõ ràng là sau lưng ông có một khối lớn người ủng hộ, nhất là cư dân Đà Nẵng.
Hãy xem và nghe bài hát mà các cư dân Đà Nẵng vừa làm ra để hát về ông Nguyễn Bá Thanh do nhạc sĩ Cao Tâm sáng tác, ca sĩ Khánh Tâm trình bày, thì ai cũng thấy là sau lưng ông có một khối lớn quần chúng đang nóng lòng chờ để biết các thông tin về ông - một cách minh bạch:
Các câu hỏi mà dân chúng muốn biết là: Ông Nguyễn Bá Thanh chết do bệnh tự nhiên hay do bị đầu độc? Nếu bệnh tự nhiên thì căn bệnh thực sự của ông là gì và nó bắt đầu từ bao giờ? Nếu bị đầu độc thì cách bị đầu độc là như thế nào và xảy ra ở đâu? Ai là người chủ mưu? Kẻ sát nhân sẽ bị xử lý như thế nào?
Theo Vietnamnet ngày 11/1/2015 có viết "Ban chấp hành TƯ Đảng... biểu quyết giữ nguyên hình thức kỷ luật đảng như đề nghị của Bộ Chính trị", như vậy thì cán bộ cao cấp nào đã bị BCT đề nghị kỷ luật mà BCHTU đã biểu quyết đồng ý? Cán bộ đó phạm lỗi gì để bị kỷ luật? (1)
Hôm 12/1/2015 đài RFI có phỏng vấn nhà báo Phạm Chí Dũng mà trong đó có đoạn (2):
"RFI: Thưa anh, vừa rồi báo chí Việt Nam, thí dụ như tờ Vietnamnet chẳng hạn, khi đưa tin kết quả bỏ phiếu tín nhiệm, có câu "biểu quyết giữ nguyên hình thức kỷ luật Đảng như đề nghị của Bộ Chính trị". Theo anh, điều này có thể lý giải như thế nào?
Có thể nói đó là một thông tin khá bất ngờ. Tôi có đọc một số bản tin của VTV, của Vietnamnet, tôi nhận thấy đoạn đó họ viết khá tối nghĩa và mơ hồ, dường như họ bị kiềm chế bởi một vòng cương tỏa nào đó từ Ban Tuyên giáo Trung ương, mà không thể tiết lộ được thông tin. Nhưng đưa ra thông tin như vậy thì lại gây ra tò mò và hoài nghi nơi công luận.
Phạm Chí Dũng: Đây là một thông tin đặc biệt, vì việc giải quyết khiếu nại, giữ nguyên hình thức kỷ luật Đảng mà lại được đề nghị từ cấp Bộ Chính trị, chứ không phải cấp thấp hơn, làm cho người ta hiểu rằng nhân vật bị kỷ luật có thể là một nhân vật cao cấp, thậm chí ít nhất là cấp ủy viên trung ương Đảng trở lên.
Có lẽ chúng ta nên chờ xem trong những ngày tới, Bộ Chính trị có công khai hóa, minh bạch hóa nhân vật nào bị kỷ luật hay không, và nhân vật đó có liên quan tới một vụ việc nào đó, trầm trọng đến mức mà phải chính do Bộ Chính trị đề nghị kỷ luật."
Quan sát các sự kiện đã có và đã thấy, cũng như những cái không có (như từ ngày 9/1 tức ngày ông NBT trở về VN cho tới nay, tuyệt nhiên KHÔNG có một ghi âm hay hình ảnh nào cả về ông), làm cho người dân nghĩ rằng Đảng đã nói dối đại trà, nói dối có tổ chức về ông NBT, vì thực sự ông đã chết và được chuyên cơ mang xác về, với sự tốn từ $340,000 đến $380,000, tùy công ty mà giá cả của họ cho biết.
Việc chở một người đã chết qua đường hàng không đòi hỏi các thủ tục đặc biệt được luật pháp quy định chặt chẽ, bởi vì các yếu tố như thời gian, vệ sinh, áp suất không khí trên cao loãng... cho nên thủ tục thường được thực hiện như trong link này:
Theo nhận xét của nhiều người, trong sự tính toán Đảng bắt buộc phải mở nắp lon trùng về những cái chết mờ ám do các đồng chí hạ độc lẫn nhau, mở sao cho trùng bò không sập Đảng trong giai đoạn tranh chấp quyền lực đầy gay cấn này, mà nó ảnh hưởng đến quá nhiều lãnh vực, từ phe nhóm, đến đổi mới chính trị, đến chủ quyền đất nước, đến quan hệ Việt-Trung-Mỹ... thì chắc vài ngày trước Tết (để còn trong năm cũ) Đảng sẽ chính thức cho ông NBT chết, nhằm đạt 3 mục tiêu sau đây:
1. Đảng cho thấy là công việc của Ban Nội Chính, ông Nguyễn Bá Thanh đã bàn giao xong cho ông Phan Đình Trạc.
2. Đảng đã tận tình chữa chạy cho ông Nguyễn Bá Thanh, từ tây y đến đông y, nhưng bất khả kháng.
3. Dân chúng lo đón Xuân, ăn Tết, không muốn nghe tin buồn hay chuyện chết chóc vào những ngày đầu năm, nên giảm thiểu sự chú ý của quần chúng.
Nhưng chỉ còn khoảng 12 tháng nữa là đến Đại Hội 12, cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
_____________________________________
(1) m.vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/216115/tu-nghe-ket-qua-tin-nhiem-16-uy-vien-bo-chinh-tri.html
LS Nguyễn Văn Đài và hội Anh em Dân chủ bị khủng bố
Nguyễn Văn Đài - Khoảng 10.30 sáng ngày 30-1-2015, tôi ngồi xem tivi trong khi cửa nhà đang mở. Một thanh niên “côn đồ” khoảng 25 tuổi, người cao, gầy xuất hiện và hỏi thăm nhà Nguyễn Văn Đài. Tôi lên tiếng xác nhận thì tên “côn đồn” này chửi bậy với thái độ hung hăng. Nhận thấy nguy hiểm, tôi đã lao nhanh ra đóng và chốt cửa. Tên “côn đồ” đấm, đạp vào cửa, lên tiếng đe dọa đốt nhà, tấn công vũ lực với lý do đã dụ dỗ em của anh ta tham gia hoạt động. Sau đó tên “côn đồ” bỏ đi, tôi mở cửa, nhìn xuống sân khu tập thể thì thấy hai tên “côn đồ” đứng đó đang chửi bậy.
Tôi hỏi “Các cậu có chuyện gì? Em cậu tên là gì, ở đâu?” Hai tên “côn đồ” đó không trả lời. Một tên nhặt được viên gạch ở sân và cùng tên kia lao lên nhà tôi lần thứ hai. Tôi vào nhà và đóng cửa lại, hai tên “côn đồ” dùng tay, chân đập phá cửa nhà, sau khi đạp vỡ miếng ván cửa, hai tên “côn đồ” bỏ chạy.
Tôi đã yêu cầu công an phường Bách Khoa điều tra tìm ra hung thủ đe dọa đốt nhà, đánh người, phá hoại tài sản công dân. Công an đã đến khám nghiệm hiện trường, chụp ảnh, đo vẽ, lấy lời khai. Nhưng không có hy vọng công an tìm được hai tên “côn đồ”. Vì mọi người đều biết chúng là ai. Ai đứng đằng sau ra lệnh cho chúng.
Việc hai tên “côn đồ” tấn công nhà gây thiệt hại không đáng kể, nhưng nó được phối hợp nhịp nhàng với việc sách nhiễu các sinh viên đang tham gia lớp học tiếng Anh miễn phí được hỗ trợ bởi Hội Anh Em Dân Chủ.
Vào ngày thứ Ba, 27 tháng 1 năm 2015, nhân viên an ninh đã đứng trước lớp học tiếng Anh và quay camera từng học viên sau buổi học.
Ngày thứ Tư, 28 tháng 1 năm 2015, cán bộ một số trường Đại học đã gọi các sinh viên lên đe dọa không cho tham gia lớp học tiếng Anh. Một số sinh viên thì bị gọi điện thoại nhắc nhở, đe dọa mách gia đình. Bố của một bạn sinh còn bị triệu tập ra xã để đe dọa.
Cô Lê Thu Hà, giáo viên dạy tiếng Anh cũng bị giam lỏng tại số 10 Đoàn Trần Nghiệp bắt đầu sáng ngày 30 tháng 1 năm 2015. An ninh tuyên bố sẽ giam lỏng cô giáo Hà tới hết tuần.
Buổi tiệc của Hội Anh Em Dân Chủ để chia tay các thành viên về quê ăn Tết cũng bị an ninh lên kế hoạch phá hoại.
Tình trạng nhân quyền vẫn hết sức tồi tệ. Mọi hiểm nguy luôn rình rập những người hoạt động nhân quyền và dân chủ. Nhưng điều đó không bao giờ làm chúng tôi run sợ và lùi bước trước bạo quyền. Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh cho tới khi mọi người dân Việt Nam được hưởng các giá trị đích thực của quyền con người, quyền tự do dân chủ.
Nguyễn Văn Đài
Vịn cớ “không phép” để đập bỏ cây cầu “lòng tốt của dân”.
Hà Lê (Xa lộ & Pháp luật) - Nhận thấy cây cầu cũ đã xuống cấp, một số hộ dân nhà số chẵn ở đường 36, phường Hiệp Bình Chánh, quận Thủ Đức, TP.HCM đã tự nguyện góp tiền xây một chiếc cầu bắc qua con rạch nhỏ. Sau hơn 1 năm được sử dụng, phường phát hiện ra cầu xây trái phép liền đập bỏ.
Sự việc khiến cho nhiều người dân tại địa bàn bất bình, vì cho rằng chính quyền đã quá cứng nhắc khi xử lý "mạnh tay" như vậy.
"Chủ trương của Nhà nước khi xây dựng nhiều công trình là kêu gọi chính quyền và nhân dân cùng làm. Xét về bản chất, đây là việc làm tốt của người dân, có thể gọi là cây câu "lòng tốt của dân", vậy mà chính quyền lại vin vào một lỗi rất nhỏ để hủy hoại công sức và lòng tốt của người dân", một người địa phương nói.
Chưa hết vui mừng, đã lo lắng
Đường 36 (thuộc khu phố 8, phường Hiệp Bình Chánh) là một con đường đặc biệt. Giữa lòng đường, rạch Cầu Quán rộng 2m phân đôi con đường thành hai phía (đường của số nhà chẵn và đường của số nhà lẻ). Đường bên số nhà lẻ rộng rãi, ô tô có thể đi vào được. Tuy nhiên đường bên các hộ nhà chẵn rất hẹp, chỉ hai chiếc xe máy đi tránh nhau là choán hết đường.
Chính quyền địa phương đã xây dựng một cây cầu nhỏ, chỉ đủ một chiếc xe máy đi qua, nằm vị trí cuối con đường. Hiện tại cây cầu đã xuống cấp, có hiện tượng mục bể, viền bao một bên cầu bị "trôi" mất, phần lõi sắt trơ xương.
Để đảm bảo an toàn đi lại, chị Nguyễn Thị Thanh Thảo, ngụ nhà số 2/1, cùng nhiều số hộ nhà số chẵn quyết định hùn tiền xây dựng cây cầu mới ngay chính giữa đường 36.
Chị Thảo cho biết: "Cây cầu cũ cuối con đường hư hỏng nhiều, đi lại rất nguy hiểm. Ngõ bên chúng tôi có rất nhiều người già, thỉnh thoảng đi cấp cứu nhưng xe chỉ vào được đường số nhà lẻ, thanh niên phải bế các cụ chạy vòng xuống cuối đường rồi vòng lên rất mệt. Xe ba gác đi gom rác phải kéo từng bì đi vòng rất khó nhọc... Thấy vậy, tôi cùng một số hộ dân bàn tính với nhau hùn tiền xây cây cầu mới nằm trên vị trí đường rộng nhất thông qua ngã ba. Khi ý kiến được đưa ra, tất cả các hộ đều đồng ý. Cuộc sống người dân ở đây khó khăn nên hộ nào ủng hộ được chừng nào hay từng đó, số còn lại gia đình tôi bỏ ra".
Trước khi triển khai, các hộ dân đã mời thợ xây có thâm niên và kinh nghiệm xây cầu về tính trọng tải cây cầu sao cho an toàn nhất.
Theo lời họ: "Chúng tôi cần xây chiếc cầu chắc chắn, đảm bảo đi lại lâu dài, không tiếc kinh phí". Cuối tháng 2/2014, chị Thảo đại diện các hộ dân thuê thợ về làm cầu. Kết cấu gồm 5 thanh thép hình chữ I loại phi 200 bắc qua con rạch, đổ bê tông cát đá 1x2. Ngày 4/3/2014 chiếc cầu có diện tích rộng 2,6m, dài 2,9m được hoàn thành. Sau 1 tuần, chiếc cầu đưa vào sử dụng trong sự mừng rỡ của người dân.
"Khánh thành chiếc cầu, chúng tôi mua bánh kẹo về ăn mừng. Nhờ chiếc cầu mới, đi lại được thuận tiện hơn nhiều, xe ba gác, xe chở rác có thể băng qua bên đường các hộ nhà số chẵn. Trước đây cỏ mọc rậm quanh con rạch, rác thải ùn tắc tạo mùi hôi thối. Từ khi xây cầu, con rạch được dọn vệ sinh, không còn mùi hôi nữa. Buổi trưa, thỉnh thoảng các bà già bế cháu ra cầu ngồi hóng mát, trò chuyện rất vui vẻ", bà Nguyễn Thị Mai (55 tuổi, ngụ nhà số 2/4) cho hay.
Niềm vui có cây cầu mới chưa được bao lâu, cuối tháng 3/2014, người dân sững sờ khi thấy cán bộ phường xuống lập biên bản. Ngày 19/4/2014, các hộ dân nhận được thư mời của UBND phường Hiệp Bình Chánh, 8h sáng lên UBND làm việc với lý do "Trao đổi về vấn đề xây dựng cầu không phép".
"Chúng tôi chỉ nghĩ đơn giản cầu cũ xuống cấp đã lâu mà nhà nước chưa có điều kiện làm lại, người dân có tiền thì hùn nhau xây thêm chứ không nghĩ "bị liệt" vào danh sách không phép. Chỉ khi UBND phường mời lên làm việc, chúng tôi mới vỡ lẽ", chị Thảo thở dài.
Vẫn bị quy là "trái phép" dù được lòng dân
Ngày PV xuống địa phương làm việc, rất nhiều người dân tập trung tại chiếc cầu bị phá bỏ, buồn bã trình bày: "Cây cầu mới đó còn chắc chắn, giờ trở thành hoang phế rồi. Hơn 30 triệu đồng chúng tôi "bóp miệng" góp lại xây cầu giờ cũng tan biến. Cũng tại mình thiếu hiểu biết nên mới xảy ra sự đáng tiếc này".
"Sau khi giải quyết xong xuôi, ngày 19/5, chúng tôi làm đơn nhận lỗi xây cầu trái phép do thiếu hiểu biết, xin phường cho giữ lại cây cầu. Trong đơn, không chỉ riêng hộ nhà chẵn, các hộ nhà lẻ cũng đồng tình ký vào đơn. Để chắc chắn, tôi lên phường hỏi ý kiến thì gặp phó chủ tịch phường ngoài cổng, ông này cho rằng đang bận nên trả lời ngắn gọn: "Chị yên tâm. Tôi đang gửi công văn ra quận xin giữ lại cây câu dân sinh đó rồi'", chị Thảo thuật lại.
Nghe câu trả lời trên, người dân đường 36 thở phào nhẹ nhõm, họ cứ nghĩ chắc rằng cây câu chắc chắn ấy sẽ được giữ lại. Không ngờ, ngày 15/1/2015 vừa qua, họ sững sờ khi nhận được công văn của phường yêu cầu phá dỡ cây cầu. Ngay hôm sau, UBND phường thực hiện cưỡng chế.
Bà Mai ứa nước mắt: "Nhìn họ đập cầu mà chúng tôi chua xót quá. Để có tiền góp xây cầu, tôi phải đi vay mượn. Để phá cây cầu, phường phải dùng đến máy khoan bê tông phá. Đến buổi chiều tối, lớp bê tông trên cầu mới phá được. Người dân bức xúc, lấy điện thoại quay lại thì bị một cán bộ dọa nạt "bắt hết lên phường những người dám quay phim, chụp ảnh". Tiếc quá, xót quá".
Nghe lời bà Mai nói dứt lời, rất nhiều người ứa nước mắt theo. "Phá cây cầu xong mà UBND phường cũng không làm rào chắn lại. Hôm trước đi làm khuya về, quên mất chiếc câu đã bị phá, may có anh bạn hốt hoảng gọi lại, chứ không tôi đã rơi tõm xuống mương rồi. Chiếc cầu mới bị phá, phường có sửa lại cầu cũ cho chúng tôi đi lại không?", anh Lâm Văn Hậu (ngụ số nhà 2/3) bức xúc.
Trao đổi với PV, ông Vũ Quốc Bảo, Phó Chủ tịch UBND phường Hiệp Bình Chánh cho rằng: Rạch Cầu Quán là tuyến rạch trọng điểm thoát nước chung của toàn khu vực khu phố 7 và khu phố 8 phường Hiệp Bình Chánh (khoảng 1.800 hộ dân). Tuyến rạch này do Trung tâm Điều hành Chương trình chống ngập nước Thành phố trực tiếp quản lý. Việc đầu tư xây dựng công trình trên tuyến rạch Cầu Quán đều phải có ý kiến chấp thuận của Sở Giao thông vận tải và Trung tâm Điều hành Chương trình chống ngập nước Thành phố.
Ông Bảo cũng cho rằng: Một số ít hộ dân tại đây (đại diện là chị Nguyễn Thị Thanh Thảo) đã tự đầu tư kinh phí xây dựng cầu tạm không phép bắc qua rạch Cầu Quán.
"Hành vi xây dựng cầu tạm của một số hộ dân không có hồ sơ thiết kế kỹ thuật, chưa được cơ quan có thẩm quyền thỏa thuận, cấp phép xây dựng. Mặt khác, cây cầu xây dựng tạm có quy mô nhỏ, không có lan can bảo vệ, dạ cầu thấp có khả năng gây ảnh hưởng đến việc tiêu thoát nước của người dân khu phố 7, 8.
Từ tháng 3/2014 khi phát hiện cây cầu xây không phép, UBND phường đã nhiều lần trao đổi trực tiếp với chị Thảo đề nghị liên hệ các cơ quan chức năng lập thủ tục xin phép xây dựng theo quy định nhưng chị Thảo và các hộ dân vẫn không thực hiện. Vì vậy, phường mới cưỡng chế phá bỏ cầu để đảm bảo tính mạng của chính người dân", ông Bảo nói.
Chị Thảo trình bày: Nhận được giấy mời, chị cùng đại diện 3 hộ dân nữa lên phường “làm việc", đại diện bên phường là nữ cán bộ tên Trang. Suốt buổi trao đổi, chị Trang không hề nhắc đến cây cầu có phép hay không phép. Đại diện phường chỉ xoay quanh vấn đề: Những hộ nhà lẻ đã hùn tiền làm đường nhưng còn “âm” 20 triệu. Nếu những hộ bên số nhà chẵn muốn xây cầu bắc qua để đi bên đường số nhà lẻ thì phải góp cho họ số tiền thiếu. Chị Trang nói: “Thôi thì bên hộ nhà chẵn góp 10 triệu để giảm số tiền bị “âm" bên đó". Chị Thảo trả lời: “Thật sự rất nhiều hộ dân bên tôi cũng có hoàn cảnh khá khó khăn. Họ đã góp tiền làm cầu rồi, giờ gia đình tôi bỏ 5 triệu đồng, số còn lại tôi sẽ về vận động thêm bà con”.
Sau khi về đến nhà, trình bày sự việc, tất cả các hộ dân đều đồng ý góp tiền làm đường bên kia. Ngày hôm sau, chị Thảo đại diện hộ nhà chẵn đưa sang đại diện hộ nhà lẻ 10 triệu đồng, lấy ý kiến họ, nhưng tất cả đều bảo: “Không bị “âm" tiền, số tiền đó cất đi, khi nào con đường bị hỏng thì lấy kinh phí đó sửa".
Theo Hà Lê
(Xa lộ & Pháp luật)
Một phụ nữ tự thiêu tại Quảng Nam
Mặc Lâm (RFA) - Vào lúc 8 giờ sáng ngày hôm nay thứ Bảy 31 tháng 1 năm 2015, chị Nguyễn Minh Tân đã tự thiêu tại khu vực chợ xã Đại Hiệp thuộc huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam.
Nguyên nhân hành động tự thiêu này được biết do nguyện vọng của tiểu thương về quyết định giải tán chợ Đại Lộc để xây khu chợ mới.
Theo lời một nhân chứng là bà Vân người cùng tranh đấu với chị Minh Tân trong nhiều tháng trời đã chứng kiến việc chị Tân tự thiêu vào sáng hôm nay, bà Vân kể lại với chúng tôi:
"Thì thấy bốc lửa cháy hết nhưng khi vô thì lực lượng họ phong tỏa họ không cho mình vô tới nơi. Chạy qua thì thấy lăn lộn thấy phồng da, nói chung là tuột da hết mà họ không cho đụng. Lực lượng công an, chủ tịch họ làm việc chứ mình không đụng vô được. Không quay phim chụp hình được.
"Thì thấy bốc lửa cháy hết nhưng khi vô thì lực lượng họ phong tỏa họ không cho mình vô tới nơi. Chạy qua thì thấy lăn lộn thấy phồng da, nói chung là tuột da hết mà họ không cho đụng. Lực lượng công an, chủ tịch họ làm việc chứ mình không đụng vô được. Không quay phim chụp hình được.
Bả chống đối giùm cho tiểu thương để không vô chợ mới. Chợ cũ người ta bán đất rồi. Tiểu thương chống lại không muốn vô chợ mới nhưng mà chừ dùng áp lực họ vô hết chợ mới rồi bà Tân tự thiêu để đấu tranh cho dân, cho tiểu thương ấy mà."
Bị công an truy lùng
Một nhân chứng khác là anh Lê Đức Triết, người biết rất rõ diễn tiến vụ đấu tranh của tiểu thương chợ Đại Lộc dẫn tới vụ tự thiêu của chị Nguyễn Minh Tân như sau:
"Chị đó là chị Tân chỉ đại diện cho bà con tiểu thương chợ Đại Hiệp, được sự ủy quyền của bà con đi khiếu kiện tại Hà Nội về cái việc dời chợ, chợ cũ vào chợ mới. Chỉ bỏ công việc ở nhà, bỏ gia đình ra Hà Nội khoảng 3 tháng. Bằng nhiều cách đã đưa được những thông tin trên báo đài của nhà nước như VTV1, VTV6 hay VTC14 và đồng thời có một công văn của Ban Tiếp dân Quốc hội chỉ đạo cho UBND tỉnh Quảng Nam ngưng cưỡng chế và tổ chức cuộc họp lấy ý kiến của dân rồi sau đó báo cáo lại Trung ương mới tiếp tục.
Chỉ mang công văn đó về thì không ngờ khi về đến chợ thì có một số bà con chỉ một vài người không đồng ý còn phần lớn bà con thì đã âm thầm ký kết với chính quyền đồng ý dời chợ.
Những ngày vừa qua theo em được biết thì công an đang truy lùng chỉ vì có những tố cáo là chỉ xúi dục khiếu kiện cho nên truy bắt. Trong hai hôm trốn tại Đà Nẵng chỉ có gặp em, em mới nói là chuyện đâu còn có đó có gì để xem thế nào đã, bây giờ chị có được cái gì đâu? Thật ra chị Tân là người buôn bán rất nhỏ ở chợ thôi chứ không có quầy sạp gì hết. Chỉ do bà con tin tưởng tín nhiệm mà làm thôi.
Em có nói người ta đã đồng ý người ta dời vào thì chị có làm gì cũng vậy à, không được gì mà còn mất công nữa, em khuyên chỉ như thế nhưng không hiểu sao sáng nay chỉ lại châm lửa ngay giữa chợ tự thiêu. Theo tình hình thương tích em nhận được thì chỉ rất là nặng có thể không qua khỏi."
Phong tỏa bệnh viện
Vào lúc 9 giờ sáng hôm nay, lực lượng an ninh và công an vẫn bao vây bệnh viện thị trấn Ái Nghĩa huyện Đại Lộc và không cho phép quay phim chụp ảnh. Anh Lê Đức Triết cho biết:
"Hiện tại đang ở bệnh viện Đại Lộc, xe cấp cứu đưa vào bệnh viện và phong tỏa tất cả. tất cả bà con tiểu thương ở chợ không được phép ra khỏi chợ để đi lên bệnh viện là một, cái thứ hai tất cả các điện thoại dùng để chụp hình quay phim đều bị thu giữ.
Hiện tại khoảng chừng hơn 200 công an sắc phục bao vây quanh chợ và bệnh viện rất đông không biết số lượng là bao nhiêu người. Em đang tìm cách vào phòng bệnh để xem như thế nào."
Chị Tân sinh năm 1969 hiện trong tình trạng nguy kịch. Chị không có gia đình và nhận nuôi một con nuôi. Gia cảnh chị rất khó khăn và quyết định tự thiêu này có lẽ phát suất từ thất vọng và bị chính quyền truy bắt chỉ vì lên tiếng cho chị em tiểu thương của xã Đại Hiệp nơi chị đang sinh sống.
Mặc Lâm
rfa.org/vietnamese/in_depth/woman-selfimmolation-in-quangnam-ml-01302015233128.html
Mặc Lâm
rfa.org/vietnamese/in_depth/woman-selfimmolation-in-quangnam-ml-01302015233128.html
Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015
Tiểu thương Nha Trang biểu tình
CTV Danlambao - Sáng sớm ngày 30/01/2015, rất đông bà con tiểu thương chợ Đầm (Nha Trang) đã có cuộc biểu tình phản đối dự án xây mới chợ Đầm Tròn và phản đối sự thiếu minh bạch trong phân chia lại khu vực kinh doanh. Toàn bộ công an thành phố Nha Trang và các lực lượng chức năng đã chặn các ngả dẫn tới đường Trần Phú, đoạn gần UBND tỉnh.
Khi tìm hiểu thông tin tại hiện trường, một số tiểu thương cho biết, dự án xây mới chợ Đầm Tròn có nhiều khuất tất.
Dự án chợ Đầm Nha Trang do công ty Cổ phần Sông Đà – Nha Trang làm chủ đầu tư, được cấp phép vào ngày 28/08/2013.
Trên bản vẽ quy hoạch mới, chợ Đầm sẽ được xây dựng lại theo hình vòng cung, tại khu vực giáp đường Nguyễn Hồng Sơn, vị trí nằm sau khu nhà tròn của chợ Đầm hiện tại.
Bà con tiểu thương chợ Đầm phản đối việc phá dỡ nhà tròn vì đây là công trình được xây dựng từ những năm 1970 do kiến trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế.
Chính kiến trúc đặc biệt theo hình bông sen nở này là điểm nhấn chính khiến chợ Đầm trở thành một trong những địa chỉ du lịch và là biểu tượng của thành phố Nha Trang.
Bên cạnh đó việc phá dỡ chợ cũ và xây dựng mới ở nhiều nơi tại Việt Nam không hiệu quả, khiến tình trạng buôn bán ế ẩm cũng là điều làm bà con tiểu thương lo ngại.
Việc chủ đầu tư Công ty Cổ phần Sông Đà – Nha Trang huy động vốn khi công trình chưa xây xong, dẫn tới việc phân chia vị trí kinh doanh không công khai minh bạch gây trở ngại cho tiểu thương buôn bán lâu năm tại chợ Đầm cũng là vấn đề.
Ngày 19/01/2015 vừa qua, BQL chợ Đầm và Công ty Cổ phần Sông Đà – Nha Trang đã tổ chức họp tiểu thương để thông báo kế hoạch xây dựng và sử dụng chợ Đầm mới nhưng chưa đạt được thỏa thuận với bà con vì nhiều điểm thắc mắc và yêu cầu bảo vệ quyền lợi của tiểu thương vẫn chưa được giải đáp thỏa đáng.
Công an và các lực lượng chức năng chặn tại các ngả
Ảnh: Sushi
Vượt qua sợ hãi đến mức nào thì đủ?
Mẹ Nấm (Danlambao) - "...Đối diện nỗi sợ, tôi tăng cường khả năng đề kháng cho mình bằng việc học, đọc luật. Biết rõ điều mình mơ ước nhằm chọn cách tự bảo vệ bản thân hiệu quả để sống cuộc đời mình mong muốn. Ngày trước nhiều người sợ tôi viết ra điều mình nghĩ, nay họ sợ tôi đi và biến điều mình viết thành hành động. Họ sợ tôi từ trên mạng bước xuống đường. Họ sợ chữ ký trên trang bauxite của tôi biến thành hành động kêu gọi mặc áo Stop Bauxite – No China. Họ sợ chữ ký phản đối điều 258 BLHS của tôi biến thành hành động gặp gỡ các đại sứ quán, các tổ chức bảo vệ nhân quyền...."
*
Nhiều người hỏi tôi về mức độ sợ hãi và cách giải quyết nó, có lẽ, trong mắt nhiều người, tôi là người không biết sợ. Thực tế không phải vậy.
Tôi là người hay nghĩ ngợi, hay tưởng tượng, nên nỗi sợ của bản thân tôi có lẽ mông lung và khác mọi người. Tuy nhiên, ở từng giai đoạn của cuộc đời mình, tôi học được cách giải quyết nỗi sợ bằng cách đối diện với nó.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày đầu làm việc với an ninh Bộ Công an và an ninh tỉnh Khánh Hòa vào năm 2009.
Vào giờ chuẩn bị cơm chiều, mẹ tôi gọi điện thông báo cho tôi biết rằng tôi có giấy mời làm việc tại công an phường Vĩnh Phước (nơi tôi đăng ký thường trú) vào 8h sáng hôm sau. Vừa nghe xong thì ngoài cửa nhà có ông thôn trưởng đến gọi. Tôi mời ông vào nhà, và được thông báo là tôi được mời đến trụ sở xã Vĩnh Thái. Nhìn đồng hồ đã 4h30 chiều, nên tôi thông báo là tôi từ chối buổi làm việc này. Ông thôn trưởng cứ ngần ngừ không chịu ra về, và tôi lịch sự nhắc lại rằng tôi sẽ đến làm việc vào một buổi khác.
Chưa đầy 10 phút sau, rất đông công an sắc phục và thường phục có mặt sẵn ở ngỏ nhà tôi tại khu Vĩnh Xuân, Vĩnh Thái.
Tôi mời tất cả vào nhà, và họ cũng không giấu diếm thái độ rằng họ muốn tôi phải đi làm việc ngay.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, bạn Nấm (con gái tôi) lúc ấy chưa được 3 tuổi, đã phải bỏ bữa ăn chiều và uống tạm bình sữa để theo ba mẹ đến trụ sở công an tỉnh Khánh Hòa.
Tôi vẫn còn nhớ những gì anh Phú (an ninh Bộ công an) giải thích về Hoàng Sa – Trường Sa lúc đó... Và cay đắng nhất là đến giờ sau từng ấy năm, thứ lý thuyết ấy vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là khôn khéo, nhẫn nhịn, là tâm lý sống gần nước lớn… là thông tin về các chủ trương, dự án không đủ nên phản ứng tiêu cực…
Tôi thay đổi nhận thức, thay đổi cách đối diện vấn đề - nhưng những người vì nhiệm vụ phải đối mặt với tôi dường như không hề thay đổi.
Tôi không hề can đảm như nhiều người nghĩ, lúc đó tôi rất sợ. Sợ gia đình lo lắng, sợ họ hàng mất mặt, sợ ảnh hưởng công việc của người thân, sợ bị đi tù… Và đỉnh điểm của sự sợ hãi ấy đã khiến tôi tuyên bố từ bỏ cuộc chơi sau khi bị bắt giữ 10 ngày.
Tôi đóng blog, giữ nguyên lời hứa với an ninh và gia đình. Tôi viết thư chia tay mọi người.
Tôi thừa nhận với cả thế giới rằng tôi sợ - và tôi chọn cách im lặng để kéo dài sự sống của mình.
Có những mất mát mà chưa bao giờ tôi viết ra để những người quan tâm đến tôi biết rằng tôi đã phải trả giá khá đắt để học cách vượt qua sợ hãi mà tiếp tục lên tiếng.
Khi bị từ chối cấp hộ chiếu một cách tùy tiện. Tôi dùng chữ tùy tiện bởi sau này tôi phát hiện ra rằng, khi tôi đăng ký thủ tục, mọi thứ đều bình thường, cho đến khi ra cửa tôi gặp một nữ an ninh phòng PA24 (nay là PA92, đơn vị đã tổ chức bắt khẩn cấp tôi năm 2009) thì đến chiều phòng Quản lý xuất nhập cảnh gọi điện thông báo cho tôi biết, tôi bị cấm xuất cảnh theo chính đề nghị của phòng PA92.
Lúc này, tôi đối diện với những nỗi sợ hãi khác.
- Sợ mình không thể sống một cách tử tế cuộc đời mà mình muốn khi chọn cách im lặng.
- Sợ mình sẽ đối diện với câu hỏi sau này của con “tại sao biết mà không nói?”.
- Sợ nhất là bản thân mình tự chọn cách bịt mắt bịt miệng mình để tồn tại, sợ phải chứng kiến mình sống mỗi ngày như một con người khác…
Quay trở lại với việc đối diện nỗi sợ, tôi tăng cường khả năng đề kháng cho mình bằng việc học, đọc luật. Biết rõ điều mình mơ ước nhằm chọn cách tự bảo vệ bản thân hiệu quả để sống cuộc đời mình mong muốn.
Ngày trước nhiều người sợ tôi viết ra điều mình nghĩ, nay họ sợ tôi đi và biến điều mình viết thành hành động.
Họ sợ tôi từ trên mạng bước xuống đường.
Họ sợ chữ ký trên trang bauxite của tôi biến thành hành động kêu gọi mặc áo Stop Bauxite – No China.
Họ sợ chữ ký phản đối điều 258 BLHS của tôi biến thành hành động gặp gỡ các đại sứ quán, các tổ chức bảo vệ nhân quyền.
Và có lẽ điều họ sợ nhất là những người khác cùng học được cách đối diện và giải quyết nỗi sợ hãi như tôi đã từng.
Tôi không có cách vượt qua sợ hãi, tôi chỉ có thể đối diện nó thật điềm tĩnh, đón nhận nó bằng kiến thức, bằng sự quan sát.
Càng tỉnh táo, ôn hòa nỗi sợ càng dễ bị triệt tiêu.
Càng nhẹ nhàng điềm tĩnh càng có thêm sức mạnh nội lực.
Từ suy nghĩ, đến viết lách, đến trải nghiệm bằng hành động tôi thấy rõ, nỗi sợ không bao giờ có giới hạn. Quan trọng nhất là bạn học cách để đối diện và chế ngự nó.
Tin tưởng vào bản thân, nghĩ kỹ trước khi nói, bình tĩnh đón nhận mọi thử thách khi bản thân thật sự muốn thay đổi bạn sẽ thấy nỗi sợ không phải là gánh nặng lớn nhất như bạn nghĩ.
Hãy bước dần ra khỏi sự sợ hãi của bạn bằng hành động, đó là câu trả lời cụ thể nhất cho những người muốn thấy bạn sợ hãi.
(Viết cho bạn vừa chạm đến nỗi sợ như tôi đã...)
Nạn nhân của điều 4 HP
Nguyễn Xuân Nghĩa (Danlambao) - Dẫn nhập: Mỗi chúng ta đều là nạn nhân của điều 4 HP, dù cuộc đời chúng ta chỉ quanh quẩn mấy thứ cơm, áo, gạo tiền. Chỉ một đơn cử nhẹ nhàng này thôi... Ai không một lần đến cửa công quyền và khi nhân viên công quyền nghe chúng ta trình bày vấn đề, chưa thủng tai đã phán: "Việc của anh (em,chú, bác...) khó đấy. Đầu tiên phải là..." Ta biết “đầu tiên- tiền đâu để bôi trơn. Về nhà, ta chỉ dám chửi thầm với vợ con, bạn bè: “Đù má cái thằng...”. Kiện ai? Kêu với ai? Cấp trên của hắn là đảng viên ĐCS. Cấp trên của hắn cũng như hắn. Trong trường hợp dưới đây, nếu hệ thống chính trị nước ta đa đảng, người này chỉ mang tài liệu đến văn phòng một vị dân biểu phe đối lập là OK, sao phải thảm thiết viết thư gửi đến một gã nhà văn tỉnh lẻ thế này: (Xin bỏ qua suy nghĩ lạc hậu ban đầu của anh là chỉ còn trong đảng anh mới phanh phui được các vụ tham nhũng)
*
Kính gửi anh Nguyễn Xuân Nghĩa.
Em ngồi đây viết gửi anh những dòng tin này khi em đang lâm bệnh nặng, sức khỏe hiện tại của em rất yếu. Vậy em mong anh lắng nghe dòng tâm tư này từ một người em xa lạ anh nhé!
Anh Nghĩa kính mến. em là Nguyễn Văn Hiên, sinh năm 1963, hiện sống tại Thôn An Phú, xã An Thịnh, huyện Lương Tài, Tỉnh Bắc Ninh.
Trình độ học vấn em chỉ học hết cấp 2 từ những năm 1976, 1977, năm 1982 em đi bộ đội là quân của sư đoàn 338 đóng quân tại huyện biên giới Đình Lập Lạng Sơn. Do hoàn thành nhiệm vụ được giao, em cũng được kết nạp vào đảng. Năm 1985 em ra quân về địa phương có tham gia công tác xã hội.
Do tính tình thẳng thắn, thương người dân bị bóc lột nên em đã đấu tranh và cống hiến một phần đáng kể cho việc nâng cao ngày công lao động của bà con nông dân quê em.
Vì một mình chống lại cả một bè một lũ cán bộ thôn xã chỉ biết bóc lột tham ô trên lưng người dân nghèo, trong một lần sai lầm nhỏ em đã bị chúng khai trừ khỏi đảng với một lý do hết sức vô lý, song vì em đấu tranh luôn trực diện nên từ huyện ủy Lương Tài chúng đều muốn nhân cơ hội đó để trả thù và nhổ cái gai cho bọn đảng ủy xã nơi em sinh hoạt.
Vì bất công với mình nên em có khiếu nại. tuy nhiên đó là những năm 1996, 1997 kinh tế gia đình em rất khó khăn ,phương tiện đi lại lại không có kể cả cái xe đạp nên em đã bỏ cuộc khi đã khiếu nại và đã làm việc với ủy ban kiểm tra trung ương. Chúng hứa khôi phục cho em song sau chúng lại ỉm đi vì chúng không thấy em tiếp tục khiếu nại nữa. em không còn là đảng viên là một tổn thất cho bà con dân bị bóc lột bởi em là một đảng viên chân chính luôn đặt lợi ích của người dân lên trên lợi ích của cá nhân mình.
Từ khi em ra đảng bọn chúng phấn khởi vô cùng vì không còn ai có khả năng bắt quả tang các vụ ăn cắp của công và đấu tranh trực diện với chúng nữa. Cũng từ đó chúng đã ngang nhiên thực hiện các vụ việc tham nhũng, vi phạm pháp luật vô cùng trắng trợn. Một lần nữa em lại phải đứng lên đấu tranh khi trong mình còn nặng mối mặc cảm vì đòn trả thù hèn hạ của chúng. song em đã vượt lên được và bắt đầu đấu tranh với vai trò công dân có quyền giám sát Anh ạ.
Đến nay là tròn chín năm em đã phát hiện và kiên trì tố cáo mấy vụ tham nhũng, tiêu cực ở địa phương. song có đi mới biết cái sự thối nát của chế độ hiện nay anh ạ. Chúng hô hào người dân chúng em góp phần chống tham nhũng nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải, phải nói chính xác rằng những người dân dám đấu tranh luôn đơn độc anh ạ, họ và gia đình còn bị trả thù trù dập không thiếu một hình thức hèn hạ nào em đây cũng chịu chung hoàn cảnh đó.
Nay việc đấu tranh của em đã gần tròn mười năm, các vụ em tố cáo đều là sự thật và có có bằng chứng đầy đủ, cách nay hai năm em có gửi thư và có ý nhờ trang bauxite của giáo sư Nguyễn Huệ Chi đăng giúp và họ cũng đã hứa khi em gửi đơn kèm bằng chứng đầy đủ, thuyết phục, thì họ đăng giúp. tuy nhiên ngày đó do em chưa gửi lên các cơ quan trung ương nên em lại thôi vì lo bị chính quyền quy chụp.
Nay sự việc đã chín muồi, đơn em đã gửi khắp nơi kèm theo chứng cứ đầy đủ mà vẫn không được cơ quan có thẩm quyền nào đứng ra giải quyết giúp người dân đòi lại quyền lợi chính đáng đã bị bọn đảng mất phẩm chất cướp đoạt.
Nay em lại mắc bệnh nặng điều em áy náy, tiếc nuối nhất là nếu em phải chết thì việc em theo đuổi cả cuộc đời là cuộc đấu tranh gần đến hồi kết sẽ phải mang theo bên mình khi nhắm mắt xuôi tay anh ạ. Vậy trong thời gian ngắn ngủi này em sẽ cố gắng soạn đơn và nhờ các trang mạng đồng loạt đăng giúp để đẩy nhanh giải quyệt vụ việc hay ít ra thì cũng để cho người dân trong và ngoài nước biết được sự thật phũ phàng của người dân khi quyền lợi bị xâm phạm mà không biết kêu ở đâu cho thấu.
Và cuối cùng là em muốn đề nghị anh có thể đọc những lá đơn tố cáo mà em đã gửi sau đó anh tham gia với em về nội dung đơn và cách gửi anh nhé.
Anh ạ em được biết anh từ lâu qua các cuộc phỏng vấn của đài nước ngoài, Hôm Bác Hoàng Minh Chính mất em cũng đi viếng tại Thanh Nhàn anh ạ. em rất quý trọng các nhà đấu tranh. nay qua thư này dù thế nào em mong Anh hồi âm cho em Anh Nhé !
Em cảm ơn Anh Rất nhiều!
Em Nguyễn Văn Hiên, Bắc Ninh. dưới là bức cảnh của em hồi em còn ở quân ngũ đó Anh ạ.
Nguyễn Văn Hiên, thôn An phú, xã An Thịnh, huyện Lương Tài, Bắc Ninh. ĐT: 01686543356.
Nguyễn Tấn Dũng - Nhân vật năm 2015???
Nguyễn Quang Duy (Danlambao) - Năm 2015 là năm sửa soạn cho Đại Hội 12 nên hứa hẹn nhiều tranh chấp về cả nhân sự lẫn đường lối của đảng Cộng sản, ông Nguyễn Tấn Dũng lại đang được dư luận nhắc tới như một Tổng Bí Thư đảng Cộng sản hay một Tổng Thống tương lai cho Việt Nam, nên một số vấn đề cần đưa ra nhằm nhận định và ước đoán tình hình của năm nay.
Thay đổi từ bên trong và bên trên
Thời gian qua đảng Cộng sản đã có một vài thay đổi lớn: nhiều vấn đề đã được mang ra Trung Ương Đảng bàn thảo để đi đến quyết định chung.
Như, Hội Nghị 10 lần này, theo nhiều nguồn tin thì ông Dũng đã dẫn đầu số phiếu tín nhiệm cao với trên 77 phần trăm phiếu. Đây là lần đầu tiên đảng Cộng sản để các Ủy viên Trung Ương Đảng đánh giá mức độ tín nhiệm các thành viên Bộ Chính trị.
Hay tại Hội Nghị 6, 10-2012, các Ủy viên Trung Ương Đảng đã từ chối lời đề nghị của Bộ Chính trị về “một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị”.
Người bị đề nghị kỷ luật được nêu danh “đồng chí X”, nhưng qua đồn đoán chính là ông Nguyễn Tấn Dũng. Lý do ông Dũng bị đề nghị kỷ luật và các ý kiến trong Hội Nghị 6 vẫn là chuyện nội bộ của Trung Ương.
Hai dẫn chứng bên trên cho thấy những thay đổi từ bên trong và bên trên của đảng Cộng sản đã có lợi cho ông Dũng, nó giúp ông củng cố uy lực và quyền hành.
Thêm vào đó nhiều vấn đề từ lý thuyết đến chính sách cũng đã được công khai đưa ra thăm dò bàn luận. Thắng lợi ông Dũng chính là thắng lợi chung của phe cánh muốn thay đổi, nhất là thay đổi quan hệ giữa đảng và nhà nước Cộng sản.
Lấy thí dụ muốn gia nhập Hiệp Ước Đối tác kinh tế Xuyên Thái Bình Dương (TPP) cánh nhà nước phải điều hành trong khuôn khổ quốc tế dựa trên các điều khoản thỏa thuận với các quốc gia liên hệ, trong khi cánh bảo thủ thì vẫn cố bám vào các tín điều không còn giá trị.
Hay phía nhà nước muốn đánh giá đúng các hoạt động thì cần minh bạch việc thu chi tài chánh và trong tình trạng bội chi, tiếp tục thất thu phía nhà nước cần cắt giảm ngân sách. Ảnh hưởng nặng trong việc cắt giảm này là các sinh hoạt không cần thiết của đảng Cộng sản và của Mặt Trận Tổ Quốc, và hoạt động không mang lại lợi nhuận của các doanh nghiệp nhà nước.
Bế mạc Hội Nghị 12 ông Nguyễn Phú Trọng cho biết không thể để tư nhân sở hữu báo chí và báo chí nhà nước không được chạy theo lợi nhuận. Nhưng ngay sau đó ông Dũng lại tuyên bố thông tin là nhu cầu thiết yếu không thể ngăn cấm và để cạnh tranh thì thông tin của nhà nước cũng cần kịp thời và chính xác.
Tuyên bố của ông Dũng cho thấy sẽ có nhiều thay đổi về nội dung và phương cách đưa tin của truyền thông “chính thống”. Ngân sách các Tổ Chức trong Mặt Trận Tổ Quốc bị cắt giảm sẽ ảnh hưởng việc trợ cấp cho những tờ báo thiếu khả năng cạnh tranh thông tin.
Trong vai trò Thủ Tướng ông Dũng sẽ đẩy mạnh cải cách truyền thông và trong chính trị người nắm được truyền thông là người nắm được quyền lực.
Nói đến truyền thông cũng cần nhắc đến diễn đàn Chân Dung Quyền Lực đang đưa nhiều thông tin về giới lãnh đạo cộng sản. Diễn đàn này nhanh chóng thu hút người đọc và lan tỏa ảnh hưởng từ không gian ảo ra dư luận dân gian.
Vì nhiều thông tin được cho là từ nội bộ, cách đưa tin khá kịp thời và chính xác, lại có lợi cho Nguyễn Tấn Dũng nên nhiều người tin rằng ông Dũng chính là chủ nhân của diễn đàn.
Cũng có người tin rằng từ phe cánh của Nguyễn Bá Thanh, Tổng Cục 2, gián điệp Trung Quốc, hay do chính Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ (CIA) dựng lên.
Các nỗ lực thay đổi từ bên trong của ông Dũng thích hợp với chiến lược xoay trục của Hoa Kỳ do đó đã được chính giới Hoa Kỳ công khai ủng hộ. Con gái của ông Dũng lại vừa trở thành công dân Hoa Kỳ. Nên nếu diễn đàn do CIA hỗ trợ thì cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Thay đổi về bang giao quốc tế
Tại Hoa Kỳ, đảng Cộng Hòa đã nắm cả Thượng viện lẫn Hạ viện, đảng này tích cực ủng hộ TPP và nếu được gia nhập Việt Nam sẽ là quốc gia hưởng lợi nhiều nhất. Nhưng để được gia nhập TPP Việt Nam cần cải thiện nhân quyền, tôn trọng các quyền tự do tín ngưỡng, lập hội, ngôn luận, thực thi quyền thành lập nghiệp đoàn độc lập, cải thiện hệ thống tư pháp, minh bạch thông tin và nhất là cải cách để thật sự có thị trường thương mại tự do.
Đảng Cộng hòa ủng hộ việc tăng cường quân sự và thắt chặt bang giao với Á châu và đưa ra chính sách cứng rắn hơn đối với Trung Quốc. Đường lối đó sẽ giúp giảm thiểu tham vọng bá quyền bành trướng của nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh.
Việt Nam là nước nhỏ, đang bị Trung Quốc đe dọa, ông Dũng đã có những tuyên bố khá mạnh như:
“Trong quá trình hợp tác, những mâu thuẫn về lợi ích buộc mỗi quốc gia phải đấu tranh để bảo vệ lợi ích chính đáng của mình,... không thể có kiểu nhà tôi là nhà anh, của tôi là của anh được”, hay
“Chúng tôi luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
Lẽ đương nhiên Trung Quốc không thể làm ngơ trước những cố gắng thay đổi của Việt Nam, nhất là đang cố gắng để xích gần hơn với Hoa Kỳ quốc gia đối thủ của Trung Quốc. Vì thế tờ Hoàn Cầu Thời báo cơ quan ngôn luận chính thức của đảng Cộng sản Trung Quốc vừa nêu đích danh Nguyễn Tấn Dũng là “đại diện cho phe thân Mỹ”.
Điều lạ là trên blog Nguyentandung.org lại trích dẫn nguyên văn Hoàn Cầu Thời báo như sau:
“Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nếu trở thành Tổng bí thư khóa tới có thể sẽ làm thay đổi đáng kể chiến lược quốc gia và chính sách đối ngoại của Việt Nam, chào đón sự tham gia sâu hơn của Mỹ vào Việt Nam. Washington đã nhận ra ‘tiềm năng’ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Đại hội 12 có thể là cơ hội duy nhất cho ông lên nắm quyền lực tối cao, Mỹ có ý định ca ngợi kết quả của các cuộc đàm phán TPP là một trong những thành tựu lớn của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng”.
Bản tin đã được nhiều tờ báo trong nước đăng tải, ngầm chuyển tải một thông điệp Bắc Kinh không muốn ông Dũng làm Tổng Bí Thư vì ông là “đại diện cho phe thân Mỹ”. Ông Dũng đã biết khai thác yếu tố “Trung Quốc” để củng cố quyền hành, còn ông có thực sự “thân Mỹ thoát Trung” là một câu hỏi chưa có câu trả lời.
Một số người đi xa hơn cho rằng ông Dũng có thể trở thành Tổng Thống hay sẽ tóm thu cả hai chức Tổng Bí Thư Đảng và Chủ tịch Nhà nước. Thực tế cho thấy muốn giành được chức Tổng Bí Thư không phải là dễ. Ông Dũng phải thỏa hiệp và phân chia quyền lực với những người khác trong Bộ Chính Trị.
Đối với người dân và các đảng viên bình thường
Ở các quốc gia dân chủ nếu một người lãnh đạo đưa quốc gia vào vòng khủng hoảng người dân sẽ sử dụng lá phiếu để chọn người khác thay thế.
Trong khi đó ở Việt Nam, mọi quyết định đều xuất phát từ Bộ Chính Trị bởi thế trong vụ Vinashin ông Dũng mới tuyên bố “Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai.”
Chính vì thế khi đất nước lâm vào tình trạng khủng hoảng toàn diện cũng không có người đứng ra nhận trách nhiệm và không có cơ chế để chế tài người được đảng Cộng sản giao công việc.
Công bình nhận xét ông Dũng là khuôn mặt sáng giá nhất trong Bộ Chính trị, thậm chí ông Dũng hơn cả Thủ tướng tiền nhiệm Phan Văn Khải. Như khi gặp Tổng thống Bush, ông Khải phải cầm giấy đọc mà lại đọc không được suôn sẻ.
Những phát biểu khá dứt khoát về chủ quyền biển đảo và thay đổi thế chế của ông cũng được đa số dân chúng ủng hộ (so với những người khác trong Bộ Chính Trị).
Đối với Phong Trào dân chủ
Vào ngày 15-10-2014 tại viện Körber ở Berlin Đức, ông Nguyễn Tấn Dũng đã cho biết “Chúng tôi tin rằng nhân quyền, tự do, dân chủ là xu hướng không thể đảo ngược và là đòi hỏi khách quan của xã hội loài người. VN không phải ngoại lệ, không đứng ngoài xu thế này”.
Ông Dũng nói thế, nhưng điều nghịch lý là trong 9 năm ông Dũng cầm quyền Phong Trào dân chủ đã bị ông thẳng tay đàn áp. Ngay cả những blogger đơn độc như Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Nguyễn Hữu Vinh, Hồng Lê Thọ, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Ngọc Già... cũng bị bắt và bị kết án.
Mà nhân quyền lại là điều kiện để Việt Nam gia nhập TPP, nên nếu Hoa Kỳ quyết định bất lợi cho Việt Nam là điều có thể đoán trước.
Và để sửa soạn cho Đại Hội 12, tình trạng bắt bớ vi phạm nhân quyền trong những ngày sắp tới có thể sẽ tăng thêm.
Tạm Kết
Năm 2015 sẽ có nhiều biến động chính trị. Nếu ông Dũng tiếp tục nắm quyền hành thì không chắc cơ chế sẽ thay đổi. Nếu cơ chế vẫn chưa thay đổi thì tình trạng vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Nhận định đúng tình hình và ước đoán đúng tương lai sẽ giúp mỗi người trong chúng ta quyết định đúng hành động của mình.
Tương lai Việt Nam không phải của riêng ông Dũng, hay của đảng Cộng sản mà là của tất cả chúng ta.
Melbourne, Úc Đại Lợi
28-1-2015
Trọng lại lú: “Cần làm rõ có hay không việc chạy chức, chạy quyền”
CTV Danlambao - Tổng Trọng lại leo lên chụp micro tại Hội nghị Cán bộ xây dựng Đảng để tiếp tục sự nghiệp con đường Lú đi. Lần này Bí nghệch mặt Lú ra chỉ đạo: “Cần làm rõ có hay không việc chạy chức, chạy quyền”!
Lú còn “mượn” bài bản “quy hoạch” cán bộ các cấp của Tô Huy Rứa (1) để giãy nẩy lên rằng: “Đồng chí Tô Huy Rứa vừa trả lời phỏng vấn báo chí cũng đã nói rõ, luân chuyển như thế làm gì có chuyện chạy, cách làm như vậy thì chạy làm sao?” (2)
Làm gì có chuyện chạy! Chạy làm sao! Lão này mấy năm nay suốt ngày ở trong hang Pắc Pó sao ta?
Lão còn rên rỉ như Vietnamnet giựt tít “Nghe chuyện chạy chức xót cả ruột”! (3).
Chuyện chạy chức chạy quyền cả nước đều biết rõ là căn-bệnh-biến-thành-bản-chất của đảng viên cộng sản. Ngay cả từ hơn 10 năm trước, không ai khác, chính tên tùy viên của Lú, lúc ấy là bộ trưởng Công an, Lê Hồng Anh cũng đã tuyên bố chắc nịch: “Chắc chắn là có chuyện chạy chức chạy quyền” (4).
Mới đây còn có một ngài trí thức Xạo-Hoài-Cha-Nội PGS Ts Nguyễn Hữu Tri phán rằng: “Cần luật hóa cho phép chạy chức, chạy quyền” (5).
Nhưng mà ngu ngơ theo kiểu “có hay không” thì còn đỡ (đã nói là lú mà). Cái này mới là lưu manh:
“Cần nhìn thẳng vào sự thật, nói thật. Hội nghị hãy thảo luận để khẳng định sòng phẳng, rõ ràng, nếu có thì ta rút kinh nghiệm, ai chạy, chạy ai, ở đâu, mức độ thế nào, cứ để dân gian nói mà không có thì oan cho anh em.” (3)
Lưu manh ở chỗ “nếu” không có thì oan cho các quan nhà đảng. Mà nếu có thì ta rút kinh nghiệm.
Rút kinh nghiệm! Đảng trưởng cửa hàng treo đầu dê bán thịt chó đã nói rất sòng phẳng, rõ ràng như vậy rồi thì tội gì... chó lại không chạy!
Nguyễn Phú Trọng, TBT đảng CSVN đã xác nhận pháp luật của nước CHXHCNVN là một nền pháp luật rừng rú, đảng viên muốn tăng chức, thêm quyền thì cứ chạy cho đến “xót ca cả ruột”, nếu lộ hàng thì ta đóng cửa động của đảng lại và rút kinh...!!
___________________________________________
(1) tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20150128/22-nguoi-vao-quy-hoach-bo-chinh-tri-ban-bi-thu/704367.html
Chuyện cũ nói lại hay nói dài, nói dai, nói... đúng
Nguyễn Xuân Nghĩa (Danlambao) - Vào 7h tối ngày 27 tháng 8/2007, chương trình thời sự của VTV3 (đài truyền hình Việt Nam) tường thuật lại buổi nói chuyện của ông đương kim chủ tịch nước, uỷ viên bộ chính trị ĐCSVN với các cán bộ Tổng cục chính trị, tư lệnh các lực lượng công an và quân đội Việt Nam, trong đó ông Triết nói một câu rất đáng bàn. Nguyên văn như sau:
Triết: Bỏ cái đó đồng nghĩa với chúng ta tuyên bố tự sát...
“Dù ai có nói ngả nói nghiêng, dù ai có muốn bỏ điều 4 hiến pháp gì đó thì không có chuyện đó. Bỏ cái đó đồng nghĩa với chúng ta tuyên bố tự sát...”.
Bỏ điều 4 hiến pháp đồng nghĩa với ĐCSVN tự sát? Ơ hay! Vậy điều 4 hiến pháp nội dung ra sao mà khi bỏ nó sẽ dẫn đến hậu quả nguy hại cho sinh mệnh chính trị của ĐCSVN như ông Triết vừa nói?
Điều 4 hiến pháp:
“ĐCSVN, đội quân tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành với quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.”.
Điều thứ nhất chúng ta cần bàn với ông Triết và tập đoàn cầm quyền cộng sản của ông là tại sao cứ ép buộc xã hội ta cứ phải là xã hội XHCN mới được, trong khi Liên Xô cũ và các nước Đông Âu cộng sản cũ còn XHCN sớm hơn ta, mạnh hơn ta đã phải từ bỏ vì thứ chủ nghĩa này phản lại quy luật lịch sử nhân loại, đưa đất nước vào tình trạng bế tắc, kiệt quệ, suy thoái về kinh tế và xã hội, còn tồn tại ngày nào tập đoàn cầm quyền phải dùng đến bạo lực để ổn định thể chế chính trị ngày đó; một phương pháp không còn được chấp nhận trong thế giới hiện đại (minh chứng bằng Nghị quyết 1481 của Nghị viện Châu Âu thông qua vào đầu tháng 1 năm 2006, lên án CNCS là tội ác của nhân loại)
Nếu quả thật ĐCSVN có lý tưởng đưa xã hội Việt Nam đến mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh” thì ĐCSVN có nhiều lựa chọn khác để thay thế cho hình thái xã hội XHCN mà một người dân bình thường nào ở đất nước ta có chút ít kiến thức chính trị, có ít trải nghiệm qua thực tế cuộc sống cũng đều nhận rõ.
Điều thứ hai chúng ta thử bàn là tại sao ông Triết lại nói bỏ điều 4 trong hiến pháp đồng nghĩa với sự tự sát của ĐCS?
Điều 4 này do quốc hội (mà nhiều người gọi rất chính xác là đảng hội) đưa vào hiến pháp như chấp nhận một sự tham nhũng quyền lực của ĐCSVN, khi đảng tự nhận đại diện cho nhân dân Việt Nam, tự giành quyền lãnh đạo đất nước vĩnh viễn, độc đảng, độc tài. Bỏ điều 4 có nghĩa là sinh hoạt chính trị Việt Nam chấp nhận đa đảng, một xu thế tất yếu của lịch sử phát triển nhân loại, đã được phổ cập toàn cầu. Các đảng phái chính trị sẽ cạnh tranh trong ôn hòa để giành quyền quản lý quốc gia với mục tiêu duy nhất là đưa đất nước phát triển, đưa nhân dân đến dân chủ, tự do, ấm no, hạnh phúc... Đảng nào có đường lối, chính sách hợp lòng dân, sẽ được đa số cử tri tự do ủng hộ, sẽ chiếm được nhiều ghế trong quốc hội, nhân dân sẽ bầu người của đảng này lên nắm quyền lãnh đạo đất nước. Còn không, thì ngược lại. Bỏ điều 4 là đúng. Đúng! Nhưng tại sao ĐCS VN không nghĩ rằng “đúng” chưa có nghĩa là ĐCSVN không được nhân dân tín nhiệm, vẫn còn xác suất được cầm quyền?.
Vậy mà ông ủy viên bộ chính trị ĐCSVN, chủ tịch chính quyền cộng sản lại phát ngôn rằng bỏ điều 4 có nghĩa là ĐCSVN tuyên bố tự sát? Phải chăng ông ngầm thú nhận ĐCSVN không còn được nhân dân tín nhiệm nữa. Vì không được nhân dân tín nhiệm nên muốn cầm quyền ĐCSVN phải ôm lấy điều 4 như người đi biển ôm phao cứu sinh khi biết con tàu sẽ chìm?
Dưới sự quản lý của ĐCSVN, tham nhũng thành quốc nạn, xã hội thối nát, bất công, đất nước tụt hậu, đời sống người dân nghèo khổ, quan lại cộng sản nhũng nhiễu, làm giàu bằng tệ nạn xã hội... nguy cơ bị đồng hóa to dần (Ta tạm quên, chưa kể ra đây những sai lầm của ĐCSVN, gây thành tội ác trong quá khứ mà 3 triệu đồng bào Việt Nam Hải Ngoại và con cháu những người bị oan uất trong nước luôn lục sổ); phong trào Dân chủ Nhân Quyền yêu sách xóa bỏ thể chế độc tài đảng trị phát triển mạnh, các cuộc biểu tình chống bất công, đòi dân sinh, dân chủ của nhân dân lan rộng. Cái lò xo phản kháng của nhân dân Việt Nam, cả trong và ngoài nước đã đến thời điểm bật dậy đe dọa sự tồn vong cho vị trí độc tài của ĐCS.
Thế giới văn minh đang nhìn về Việt Nam bằng con mắt khinh ghét và thương hại. Khinh ghét chính quyền Việt Nam chây lì không chịu thực thi những cam kết về nhân quyền, tôn giáo đã ký với LHQ; thương hại nhân dân Việt Nam trải qua hơn nửa thế kỷ đau thương, mất mát, nghèo khổ do chiến tranh, mà bước sang thế kỷ 21 vẫn phải sống dưới chế độ độc tài toàn trị.
Phải chăng ông Triết đã tiên liệu: giống như Liên xô và khối Đông-Âu cựu cộng sản hai thập niên trước, đã đến lúc con đường ĐCSVN ép buộc dân tộc đi chung phải chia đôi. ĐCSVN đi về hướng hố rác; dân tộc Việt Nam đi nhanh hơn lên phía trước bắt kịp và hòa nhập vào khối nhân loại tiến bộ, văn minh, thịnh vượng.
Không cho bỏ điều 4 trong hiến pháp, giới cầm quyền ĐCSVN còn trực tiếp thừa nhận bản chất ham muốn quyền lực và chính sách bạo lực để giữ quyền lực.
“Bỏ điều 4 có nghĩa là ĐCSVN tuyên bố tự sát!”
Ông Triết nói đúng quá!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)