Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

Hãy cùng lên tiếng: Yêu cầu ĐCSVN xóa điều 4 HP


Nhà Văn Nguyễn Xuân Nghĩa - Khối 8406


Đỗ Nam Hải

Ho Trong

Lư Thị Thu Duyên

Ly Thanh Liem

Nguyễn Chí Đức

Nguyễn Chính Kết

LM Nguyễn Hữu Giải

Nguyễn Văn Túc

Nguyễn Xuân Nghĩa

LM Phan Văn Lợi

Khối 8406

*

Lời kêu gọi biểu tình trên mạng đòi xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp 

Khối 8406 kêu gọi toàn thể Đồng bào trong và ngoài nước hãy dũng cảm và công khai làm một cuộc biểu tình trên mạng internet từ nay cho đến hết tháng 02-2015, để chống lại Điều 4 Hiến pháp cực kỳ phản động và phi dân chủ, bằng cách tự chụp hình, tay cầm bảng ghi một trong ba dòng chữ sau đây:
1- Yêu cầu (/Đòi hỏi/Phải) hủy bỏ Điều 4 Hiến pháp;
2- Phải hủy bỏ Điều 4 Hiến pháp vì…. (thêm ý);
3- Phải hủy bỏ Điều 4 Hiến pháp để…. (thêm ý); 
Sau đó đưa lên internet, tới các trang blog cá nhân, các trang mạng xã hội (Facebook, Twitter…) và gởi đến các trang web đấu tranh dân chủ. Hoặc gởi về địa chỉ email: xoabodieu4hienphap@gmail.com

Điều 4 Hiến Pháp

3X, một bóng dáng Thein Sein Việt Nam?

Kông Kông (Danlambao) Sự việc ông Nguyễn Bá Thanh, đang làm vua một cõi ở Đà Nẵng, được triệu ra Hà Nội giữ chức Trưởng ban Nội chính Trung ương, là chức vụ quan trọng nhất để giải quyết nan đề tham nhũng mà qua mấy kỳ đại hội đảng đều “quyết tâm” trừ khử, chẳng những không tới đâu nhưng càng ngày càng trầm trọng hơn. Một nhân vật quan trọng như thế, sau khi công du Tàu cộng về, bỗng ngã bệnh hiểm nghèo, là một bước ngoặt trong biến cố chính trị tại Việt Nam. Vì thế căn bệnh của ông trở thành “bí mật cấp nhà nước”!

Lặng lẽ đưa sang Singapore chữa mấy tháng không xong, rồi sang Hoa Kỳ, được hai bệnh viện ung thư tân tiến nhất điều trị, cũng thất bại, nên cuối cùng đành phải mướn máy bay riêng, đem trở về Đà Nẵng. Mãi đến lúc đó tin tức về ông Nguyễn Bá Thanh mới rò rỉ ra ngoài do một trang web lạ, trang Chân dung Quyền lực! Từ những hình ảnh chi tiết tại bệnh viện ở Hoa Kỳ đến lịch trình chuyến bay, rồi vì lý do “thời tiết” nên bị trì hoãn, đến giờ giấc máy bay chở ông hạ cánh xuống phi trường Đà Nẵng... tất cả đều chính xác! Trùm thông tin nhà nước coi như không hề hay biết. Đợi mãi đến giờ phút cuối mới được “ăn theo”. Mới được đưa hình ảnh một số người dân Đà Nẵng tự động đến chùa cầu an cho ông, việc an ninh phi trường chuẩn bị và số người dân đứng hai bên đường đợi đón ông trong ánh đèn đêm vàng vọt. Rồi sau đó là một số hình ảnh các quan chức lớn đến bệnh viện thăm viếng, tổ hợp bác sĩ điều trị thông báo về bệnh tình... nhưng hình ảnh của chính ông Nguyễn Bá Thanh thì tuyệt nhiên không thấy. Vẫn bí mật bao trùm! 

Hôm 15.1.2015, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phát biểu: "Phải đưa thông tin chính xác, kịp thời để định hướng. Trên mạng ai nói gì thì nói nhưng nếu có thông tin chính thống của Chính phủ thì người dân mới có lòng tin..."

Tiếp theo, ngày 30/1/2015, là phát biểu của ông Trùm Thông tin & Tuyên truyền nhà nước, Nguyễn Bắc Son, nói đến các trang blog Dân Làm Báo, Quan Làm Báo rồi nhấn mạnh "...và gần đây nhất là “Chân dung Quyền lực” đã nhanh chóng bị quay lưng vì đưa tin nhảm nhí, xấu độc trước sức mạnh đấu tranh của thông tin chính thống". 

Câu nói nghe từa tựa như của ông Bộ trưởng Thông tin Iraq thời Saddam Hussein, lúc báo chí thế giới đưa tin và hình ảnh quân Mỹ đã đánh vô giữa Thủ đô Baghdaq, nhưng ông vẫn tỉnh bơ, khẳng định những tin đó là tin xấu, tin bịa đặt mà chỉ mấy tiếng đồng hồ sau thì trốn chạy vì chế độ Hussein sụp đổ! 

Ông Thủ tướng và Bộ trưởng Thông tin & Tuyên truyền đều nói rất hùng hổ nhưng chuyện sờ sờ trước mắt tại sao vẫn giấu kín? Tại sao không trưng dẫn hình ảnh ông Nguyễn Bá Thanh để “bọn xấu hết đường đồn thổi”? 

“Đồn thổi” về người đứng trong bóng tối ra tay đầu độc ông Nguyễn Bá Thanh! 

Theo Chân dung Quyền lực thì chính ông Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, nhờ Tàu cộng đầu độc, với tham vọng giành chiếc ghế Thủ tướng trong đại hội đảng đầu năm tới! Để phá vỡ tham vọng đó, Chân dung Quyền lực đưa tin, kèm theo hình ảnh chi tiết, cảnh giàu sang của giòng họ nhà ông Nguyễn Xuân Phúc, trong đó nêu bật chi tiết có “liên hệ gia đình thân tín” với “Hoa kiều Đặng Văn Thành”, vốn là đại gia đã kịp cao bay xa chạy luật pháp, nhờ bàn tay ông Nguyễn Xuân Phúc! 

Nhưng cũng có thể ông Nguyễn Tấn Dũng chủ trương thanh toán ông Nguyễn Bá Thanh, vì trước ngày ra Hà Nội chính ông Nguyễn Bá Thanh đã ứng khẩu hàng 6 giờ liền trước cả ngàn cán bộ tại hội trường Đà Nẵng, tuy không nêu đích danh ai nhưng nói bóng gió là nếu làm không được việc (vụ Vinashin) thì phải từ chức “chớ cứ nhơn nhơn ra đó...” và cho biết là cách bầu bán đại hội sắp tới (đại hội XI) sẽ không như những lần trước! Ngụ ý là nếu “ai đó” không từ chức cũng sẽ bị kỷ luật. Nhưng sau đó ông Nguyễn Tấn Dũng thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc là nhờ âm mưu kiểu thâm Nho của ông Nguyễn Phú Trọng bị thất bại. Thay vì Bộ Chính trị quyết định kỷ luật (với số phiếu thuận 13/14, nghĩa là trong số 14 Ủy viên Bộ Chính trị lúc đó chỉ một mình ông Nguyễn Tấn Dũng bỏ phiếu chống biện pháp dùng kỷ luật!) đã đem ra đại hội Trung ương đảng quyết định vì sợ trách nhiệm! Nhờ thế, vây cánh ông Nguyễn Tấn Dũng cứu được ông, đồng thời bất tín nhiệm luôn cả hai người phe ông Tổng Bí thư muốn đưa vào Bộ Chính trị, trong đó có ông Nguyễn Bá Thanh! Còn hai người mới được bầu thêm lại thuộc nhóm miền Nam. 

Kinh nghiệm xương máu đó ông Nguyễn Tấn Dũng không bao giờ quên! 

Nếu bị kỷ luật thì chắc chắn cả gia đình, giòng họ và vây cánh ông khó thoát khỏi bị trừng trị! Vì thế khi ông Nguyễn Bá Thanh nhận chức Trưởng ban Nội chính Trung ương là có trong tay hồ sơ gia đình ông nên ông phải ra tay trước. Đồng thời có trang Chân dung Quyền lực tiếp tay, sẽ lần lượt đưa ra ánh sáng những nhân vật tham nhũng gộc. 

Tuy ai trực tiếp chủ trương hạ độc ông Nguyễn Bá Thanh vẫn khó xác định nhưng kẻ trực tiếp xuống tay chắc chắn là Tàu cộng! Vì, hơn ai hết Tàu cộng cũng nắm trong tay các bí mật về các cá nhân lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, dùng nó để khuynh đảo nội bộ đảng trong những quyết định cốt lõi. Do đó Tàu cộng có bổn phận phải bảo vệ và giữ bí mật cho tay sai nên phải ra tay đầu độc trước khi ông Nguyễn Bá Thanh kịp hành động. 

Một thí dụ như câu nói của ông Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng: “Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già đều ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng cái đó là nguy hiểm cho dân tộc” trong khi ông Nguyễn Tấn Dũng đã từng có nhiều tuyên bố mang nội dung trái ngược như: 

Tại Philippines: “Chúng tôi luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”. 

Tại Đức (15/10/2014): “Chúng tôi tin rằng nhân quyền, tự do, dân chủ là xu hướng không thể đảo ngược và là đòi hỏi khách quan của xã hội loài người. Việt Nam không phải ngoại lệ, không đứng ngoài xu thế này”. 

Và trong thông điệp đầu năm 2014: “Dân chủ và nhà nước pháp quyền là cặp ‘song sinh’ trong một thể chế chính trị hiện đại”. 

Cho dù trang Chân dung Quyền lực đưa đủ tin tức về 16 nhân sự Bộ Chính trị nhưng phần về ông Nguyễn Tấn Dũng thì ít hơn và bóng gió một số điều tốt. Còn chi tiết về sự lộng hành của quân đội, một lãnh vực được gọi là bí mật quốc phòng, từ trước đến nay không ai dám động đến và nội vụ liên quan đến tài sản khủng của gia đình ông Phùng Quang Thanh với con trai, Phùng Quang Hải, cũng được Chân dung Quyền lực đưa ra ánh sáng rất chi tiết. 

Việc nầy cho thấy giữa Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng là hai phe rõ rệt. 

Riêng với chức vụ Tổng Bí thư, ông Nguyễn Phú Trọng là Quân ủy Trung ương, tức Tổng chỉ huy quân đội, nên lập trường của Bộ trưởng Quốc phòng phải là lập trường của Tổng Bí thư! Và mục đích chính khi điều động ông Nguyễn Bá Thanh ra Trung ương đương nhiên liên hệ trực tiếp đến sinh mạng chính trị của ông Nguyễn Tấn Dũng. 

Vì thế khi vừa ra Hà Nội, ông Nguyễn Bá Thanh đã bị đánh phủ đầu bằng việc Thanh tra chính phủ kết luận là Đà Nẵng, nơi ông Nguyễn Bá Thanh vừa rời chức Bí thư, đã phạm luật về đất đai làm thất thoát hàng ngàn tỉ đồng! Do đó cho dù ông Nguyễn Bá Thanh có là một con hổ đòi “bắt hết, hốt hết” cũng đành thúc thủ giữa một bầy sói hung hiểm của phe Thủ tướng tại trung ương, nên cuối cùng bị gục ngã! 

Nhưng vô hiệu hóa được ông Nguyễn Bá Thanh cũng chỉ là biện pháp nhất thời. Do đó trang Chân dung Quyền lực vẫn là một sợi dây thòng lọng đang treo lửng lơ trên đầu những “đồng chí chưa bị lộ”. Có thể đây cũng là trọng tâm để phe ông Nguyễn Tấn Dũng vừa uy hiếp, vừa chiêu dụ những người phe cánh ông Tổng Bí thư ngã theo phe Thủ tướng, một phe đang thắng thế. 

Riêng với ông Nguyễn Bá Thanh, chắc chắn sẽ không chịu uất ức về cõi trong yên lặng! Những bí mật về gia đình ông Nguyễn Tấn Dũng cũng như nội bộ đảng ông đang có trong tay tại sao không dùng để trả thù? Trả thù cả Tàu cộng đã ra tay tàn độc! Vì nghe lời ông Tổng Bí thư nên ông trở thành nạn nhân của phe phái trong nội bộ đảng, do đó không còn ai có thể giúp ông ngoài Hoa Kỳ. Vì Hoa Kỳ đang xoay trục về biển Đông, là đối tượng của Tàu cộng và Việt cộng! Nếu Hoa Kỳ có thêm nhân chứng, vật chứng bí mật về thâm cung bí sử nội bộ đảng và gia đình ông Nguyễn Tấn Dũng họ sẽ kiềm chế được đảng cộng sản Việt Nam để thực hiện theo mục đích của Hoa Kỳ! Điều nầy sẽ giúp ông Nguyễn Bá Thanh đi vào lịch sử bằng một lối rẽ khác. Một lối rẽ có lợi cho quê hương dân tộc! 

Từng là đảng viên lẫy lừng bây giờ ông Nguyễn Bá Thanh trở thành một Ủy viên Trung ương phản tỉnh và rất có thể đây là lý do ông bị cô lập tuyệt đối trong những ngày cuối cùng! 

Khi một con mãnh thú bị thương, vùng vẫy trước cái chết đã rất nguy hiểm huống gì ông Nguyễn Bá Thanh? Phải chăng nhờ thế nên Hoa Kỳ đã có được thỏa hiệp ngầm và nắm vững được ông Nguyễn Tấn Dũng, giúp ông mạnh dạn thoát ra chiếc vòng kim cô của Tàu cộng, nên trong mấy ngày vừa qua đã có hàng loạt tuyên bố rất rõ ràng của Hoa Kỳ về Việt Nam như: 

- Hoa Kỳ cần Việt Nam để xoay trục sang châu Á [1] 
- Hoa Kỳ muốn là nhà đầu tư lớn nhất ở Việt Nam [2] 
- Việt Nam - Mỹ đang rà soát mối quan hệ đang phát triển [3] 
- Trung Quốc chớ hiếp đáp Việt Nam và Philippines [4] 

Còn ngay tại Việt Nam, nhân sự kiện 40 năm mất Hoàng Sa, đài truyền hình VTC đã thực hiện chương trình Kỷ niệm về cuộc Hải chiến Hoàng Sa của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, được phát sóng lúc 20 giờ ngày 19/1/2015, với lời thuyết minh rất trân trọng. [5] 

Nhưng dù gì ông Nguyễn Tấn Dũng cũng biết là ông đang ở trong một giai đoạn vô cùng tế nhị. Chính nhờ gốc gác từ miền cực Nam đất nước nên ông thừa biết là người miền Nam căm thù chế độ cộng sản như thế nào! Và gia đình ông đã làm sui với gia đình Việt kiều Mỹ có gốc gác là công chức của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Ông cũng là người đầu tiên trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp nhất đã dùng 4 tiếng Việt Nam Cộng Hòa để trả lời trước quốc hội về vấn đề Hoàng Sa! Bản thân ông cũng suýt bị hãm hại do sự thâm độc của phe cánh cộng sản miền Bắc. Vì thế, để bảo toàn mạng sống cá nhân và gia đình không còn có con đường nào khác tốt hơn là ông phải tìm cách thay đổi thể chế. Thay đổi như những gì ông từng phát biểu trong vai trò Thủ tướng. Cho dù sự thay đổi không hẳn vì ông đặt trách nhiệm đất nước và dân tộc lên trên nhưng trước mắt là giải thoát ông và gia đình giòng họ khỏi bị trả thù, vừa bảo vệ được tài sản kếch xù đang có, đồng thời tên ông sẽ đi vào lịch sử dân tộc như là một người giải thoát đất nước khỏi họa cộng sản! Một Thein Sein từng là tên độc tài quân phiệt ở Miến chẳng những thoát được sự căm thù của người Miến mà còn được thế giới ca ngợi là người làm cuộc cách mạng không đổ máu giải phóng Miến ra khỏi chế độ độc tài. Vì thế hiện tại không mấy ai còn nhắc đến một thời quân phiệt và tham nhũng khét tiếng của Thein Sein! 

Ông Thein Sein thành công và trở thành Tổng thống đang được ca ngợi thì tại sao ông Nguyễn Tấn Dũng không thể? 

Cho dù cá nhân ông Nguyễn Tấn Dũng không phải là người tốt và có học nhưng vì thân phận của một nước nhược tiểu giữa vòng xoáy quyền lực của các nước lớn, bắt buộc phải chọn lựa giữa những người xấu thì người Việt Nam đành phải chọn người nào ít xấu hơn. Vì sự chọn lựa nầy sẽ tiết kiệm được máu xương, tránh được thêm một lần cốt nhục tương tàn do họa cộng sản Việt Nam gây ra cho dân tộc. 




______________________________________ 





Hồi ký từng phần - Cuộc tuyệt thực của Hải Điếu Cày (P.4)

Cuộc tuyệt thực bắt đầu

Nguyễn Xuân Nghĩa (Danlambao) - Sau khi ra tù, đọc một số bài viết về cuộc tuyệt thực của HĐC. Nghe bên “lề đảng” nói: không; bên “lề dân” nói: có. Bên khẳng định dựa vào thông tin của thân nhân anh Hải, qua vợ tôi là người nhận tin trực tiếp sau cuộc thăm nuôi tôi. Bên “lề đảng” phản bác. Họ đưa ra những lý do như con người không thể nhịn ăn với thời gian dài ngày như vậy: (có tin nói 30 ngày, có tin 35 ngày. Tôi nói 33 ngày. Chốt!.); sau đó họ dựa vào các bản tin của bên “lề đảng” với hình ảnh HĐC đang nhận cơm, đang được chăm sóc y tế và tờ list liệt kê số quà thăm nuôi gia đình gửi vào có chữ ký nhận của anh. Giống như một con đĩ già, có kinh nghiệm, luôn mồm nói còn trinh, truyền thông cộng sản bao giờ chẳng nói họ đại diện cho sự thật.

Sự thiệt thòi của bên “lề dân” là chẳng có một thực tế nào vào lúc ấy để chứng minh cho thông tin của họ. (Chuyện xảy ra trong nhà tù, chỉ có PV của “lề đảng” được vào đó, “lề đảng” nói sao người đọc nghe vậy, bàn vậy theo định hướng) Cũng có khi do tình trạng người tù bị ngăn cấm một cách quá ráo riết, việc chuyển thông tin ra ngoài, phải dùng cái cách riêng, kín đáo của họ nên thông tin bị sai lạc. Người nói mua ốc và vịt để làm cơm, người nghe mua ốc và vít để sửa máy (Trước đó, tin Hải ĐC bị chặt tay ở dạng này); "Đã một lần không đúng thì các lần sau đều sai”. Đó là lý do để người ta vin vào mà khẳng định tin HĐC tuyệt thực là tin vịt...

Có những câu hỏi mà tôi không thể trả lời công khai. HĐC không phải là thần thánh gì, sao nhịn được ăn những 33 ngày?. Đó là bí mật của anh. Nếu nhà tù cộng sản biết nhà bất đồng có cách để nhịn ăn được lâu đến hơn một tháng thì họ bình chân như vại, cứ để mặc ai tuyệt thực, không thèm lo lắng, không thèm động lòng, không lo phải sợ trách nhiệm... vậy thì tuyệt thực làm gì?. Cuộc tuyệt thực của các nhà chống đối càng làm cho đối phương lo lắng, sợ trách nhiệm, kéo dài ngày nào, gây lo lắng cho đối phương ngày đó, và... truyền thông bên ngoài nhanh, mạnh... càng gây hiệu ứng... Cuộc tuyệt thực của HĐC lần này đạt được cả hai.

Câu hỏi này tôi trả lời được ngay: Tại sao anh ĐC bị giam riêng, tuyệt thực mà chúng tôi biết, quan sát từng chi tiết cuộc tuyệt thực của anh từ đầu đến cuối, tôi đưa được thông tin ra ngoài?. Vấn đề ở chỗ cấu trúc của khu giam giữ tù chính trị ở trại 6 lúc anh HĐC bị giam riêng, tuyệt thực.

Cấu trúc khu giam giữ tù nhân chính trị trong trại 6 lúc đó không giống khu giam giữ tù nhân chính trị ở trại giam Nam Hà cùng thời. Ở Nam Hà khu biệt giam bố trí bên ngoài, cách xa nơi giam thường, có gọi đứt hơi cũng không tới. Anh Vũ Hùng (3 tháng), Tôi và anh Trội (6 tháng 7 ngày) bị biệt giam mà thân nhân không biết cụ thể biệt giam là thế nào, không hề được dư luận bên ngoài. Có tuyệt thực cũng không ai biết. Nếu chết cũng bị pháp y nói lệch nguyên nhân. 

Ở trại 6 Nghệ An, các xà lim biệt giam, xà lim kỷ luật cùm chân đối với tù chính trị nằm ngay trong khu giam tù chính trị. Họ cách ly chúng tôi với tù thường ngay cả lúc bị biệt giam (bây giờ họ đã rút kinh nghiệm). Gậy ông đập lưng ông, mọi hành vi của cả hai bên đều nằm dưới sự quan sát của tù chính trị không liên đới, không người này thì người khác. Theo sát, bàn bạc làm gì để giúp cho tinh thần anh được vững vàng là nghĩa vụ của tôi. Ngay lúc ấy, tôi đã nhận lấy trách nhiệm đưa tin anh tuyệt thực ra ngoài. Tôi coi vụ tuyệt thực này không phải chỉ cho anh mà cho tất cả anh em tù chính trị trại 6.

Khu an ninh quốc gia trong trại 6 lúc bấy giờ có 5 xà lim xây liền nhau. Ba xà lim nhốt tù chính trị thường, mỗi xà lim có từ 3 đến 4 người, một xà lim kế tiếp bỏ trống, tiếp đấy là xà lim nhốt tù chính trị bị biệt giam. Đối diện bên kia là xà lim nhốt tù chính trị bị kỷ luật hình thức cùm chân. Cả 6 xà lim có chung một cái sân rộng khoảng 200m2, là nơi đi dạo, nơi vận động, chơi cầu lông của tù chúng tôi. Có lần vài cán bộ cũng vào chơi cùng tù nhân (họ chỉ tham gia chơi cùng tù nhân chính trị). Họ kêu sân chật, bóng đi không hết đường, nhưng khi chúng tôi kêu khu giam giữ chật họ lại bảo thế này là rộng chán.)

Với cấu trúc như vừa tả, khi anh Hai bị biệt giam và tuyệt thực chúng tôi vẫn nhìn thấy anh qua cửa sổ, vẫn trao đổi được với anh khi anh đứng vin vào song sắt nhìn ra.

Ở trại giam số 6 có một viên cai ngục khá thú vị. Nghe anh Trương Việt Phương (tù hình sự duy nhất bị giam chung với TNLT) nói: ông này bất mãn với ban giám thị trại, đang chờ quyết định hưu để “tếch” về nhà. Biết giờ này ông ta đã nghỉ hưu nên tôi kể qua vài chi tiết sợ không có cơ hội quay lại. Ông cán bộ này khá thú vị. Ông ta thích chơi cờ với chúng tôi. Mỗi khi nhằm vào một con pháo hay con xe gì đó của đối phương, ông ta lẩm bẩm "Phải săn bằng được thằng việt cộng này". Chúng tôi nhìn ông ta, cười. Chính ông là thằng việt cộng chứ đâu phải con xe, con pháo kia! Càng ngạc nhiên hơn khi chộp được nó sau một tiếng “cách”, ông ta hét “Chết tươi một thằng việt cộng”. Chơi cờ với ông khá vui, khá ham và khá lạ. Chúng tôi chỉ mong ông nói mãi như vậy khi đã về chơi cờ với các cụ trong làng. Ông ta có nhiệm vụ mở cửa buồng giam cho chúng tôi ra ngoài, vận động, ăn sáng và đi làm. Ông mở cửa rất đúng giờ. Mỗi khi được chúng tôi khen ông nói, bằng cái giọng Nghệ trọ trẹ “Tôi cũng tù như các anh. Các anh tù có năm, có tháng, tôi tù chung thân.”

Thường thường, mở cửa xong, thấy tôi vẫn ngồi trên sàn xem TV ông ta hỏi “Anh Nghĩa không ra?. Tôi lịch sự đáp lại, tôi nán lại buồng thêm dăm phút để xem nốt chương trình thể thao buổi sáng của VTV3. Buổi sáng ngày 24 tháng 6 lặp lại như vậy.

Tôi là người ra muộn nhất và đi dạo qua cửa sổ có cái hình gầy gò, vẫn bám vào song sắt nhìn ra xem chúng tôi đi lại, chuyện trò của HĐC muộn nhất. Hàng ngày, vào các buổi sáng giờ này tôi và Hải thường đi cạnh nhau. Các anh em khác lấy đi nhanh, để cử động được hết tầm, chúng tôi lấy đi chậm để chuyện trò được nhiều và thường nhường, tránh cho ai đi sát vượt lên. Đôi chân anh gầy, dài ngoẵng trong chiếc quần đùi cô Nghiên mua tặng rộng thùng thình, chỉ vừa vặn với chiều dài. Sáng hôm ấy tôi đi một mình, qua hai vòng vẫn chẳng thấy anh đứng cạnh cửa sổ. 

Giờ đi dạo đã hết, anh em đã vào lại buồng chuẩn bị pha mì ăn bữa sáng. Viên cán bộ kia đã ra ngoài, tôi đi thêm vòng cuối cùng. Qua cửa sổ buồng biệt giam. Anh Hải đã đứng đó, mặt áp vào song sắt:

- Anh Nghĩa. Em tuyệt thực.

Tôi bị bất ngờ. Như đã nói ở phần trước, tôi không nghĩ anh ấy tuyệt thực lần nữa. Kịch bản tôi tin là: anh Hải chịu giam riêng 3 tháng, rồi về lại buồng chung với anh em. Phương cách biệt giam ở trại 6 không đến nỗi nào, đỡ khổ hơn cách tôi bị biệt giam ở trại Ba Sao-Nam Hà. Tuy bị giam một mình 24/24 giờ nhưng trong buồng có toilet, có điện..., qua cửa sổ, anh ấy vẫn nhìn thấy anh em khác làm việc trong lán, đi lại, chuyện trò ngoài sân, chỉ cách buồng đang giam anh 2,3 m, vẫn có thể trao đổi với chúng tôi khi không có cán bộ và hai thằng gián điệp cho Trung Quốc đang làm chỉ điểm lấy công. Bị biệt giam, không được gặp gia đình, không được nhận quà gia đình gửi, không được mua đồ ăn căng tin, thậm chí không được nhận đồ ăn từ giúp đỡ của bạn tù, nhưng tôi sẽ có cách. Hôm qua, tôi đã nhờ một viên cán bộ chuyển cho anh hai dây sữa tươi. Bị hắn từ chối. Tôi dự định làm lại điều này vào trưa nay với ông cán bộ vẫn nói “diệt được một thằng Việt cộng” khi chơi cờ như đã kể. Buồng biệt giam không có TV, anh tạm dùng báo: báo Thanh niên và Tuổi trẻ là hai loại anh cần tôi cũng đang tìm cách có để đưa qua cửa sổ cho Hải. Tôi chưa gửi về nhà cuốn Aristle, sẽ đưa cho anh đọc lại, đỡ buồn và tôi còn cuốn Kinh doanh ở Mỹ và Trung quốc đang đọc dở...

- Tôi đứng lại:

- Đừng, Hải. 

- Không, em phải tuyệt thực.

- Biết không ngăn được Hải, tôi bàn:

- Vậy thì hoãn lại...

Tôi vội vàng thì thầm với Hải: Hoãn lại khoảng 10, 15 ngày, lúc đó là vào giữa tháng sau, khi vợ tôi lên theo lịch thì anh tuyệt thực được 15, 20 ngày, vừa để có tin ra ngoài mà thời gian tuyệt thực của anh đến lúc đó không dài lắm. Anh phải rút kinh nghiệm lần tuyệt thực trước, vừa không có dư luận lại vừa suýt chết...

- Em không chờ được! Hải cương quyết

Tôi nắm được tâm lý cực đoan của Hải. Với anh, TỰ DO - CHIẾN THẮNG hay là CHẾT. Anh có yêu cuộc đời này hay không? –Tôi không biết. Nhưng tôi biết anh yêu đất nước này.

Anh mới vào biệt giam được hai ngày. Không phải anh sợ biệt giam. Ngay khi còn ở chế độ giam thường, anh đã cần tự do hơn chúng tôi. Trong khi chúng tôi đã ổn định, cam chịu, chờ đến ngày về, thì anh, còn những 10 năm nữa. Anh như một con chim mới bị nhốt, nhảy lên, nhảy xuống, sang phải, sang trái để thân cánh đập tả tơi vào vách lồng cho đến khi nào kiệt sức...

(Còn nữa)



____________________________________

Bài đã đăng: Phần 1; Phần 2; Phần 3

Báo Lề Dân: Sau Hồ Chí Minh là đảng CSVN

Le Nguyen (Danlambao) - Cuộc chiến thông tin truyền thông sự thật của báo lề dân chống lại thông tin tuyên truyền dối trá của báo lề đảng là một cuộc chiến không cân sức, là sân chơi không công bằng. Báo lề đảng được đảng, nhà nước cộng sản hổ trợ kinh phí vô giới hạn lẫn nguồn nhân lực hùng hậu phục vụ cho công tác tuyên truyền bịa đặt dối trá, đánh bóng chủ trương, đường lối của đảng, nhà nước CSVN. Nhất là đảng tập trung mọi nguồn lực tuyên giáo đánh bóng hào quang, huyền thoại không có thật về bác đảng. Trong khi đó lực lượng báo lề dân đa phần, nếu không muốn nói hầu hết tham gia mặt trận truyền thông là do sự tự nguyện với ý thức trách nhiệm cao của người dân đối với tương lai, tiền đồ tổ quốc, dân tộc Việt Nam.

Dù lực lượng truyền thông của báo lề dân khá mỏng, khá khiêm nhường, ăn cơm nhà vác ngà voi so với lực lượng hùng hậu của truyền thông báo lề đảng được trả lương để tuyên truyền láo nhưng không vì thế lực lượng báo lề dân lép vế trước báo lề đảng mà còn thể hiện số lượng bạn đọc truy cập vượt trội, áp đảo so với các báo “hàng đầu” như Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Công An Thủ Đô... của báo lề đảng.

Kể từ khi kỹ thuật truyền thông thông tin hiện đại ra đời, báo lề dân sau thời gian mò mẫm chiến đấu, mặc nhiên trở thành kênh thông tin nhanh nhạy, đáng tin cậy của đại bộ phân người dân lẫn cán bộ, đảng viên, quan chức cộng sản. Ngày nay lực lượng báo lề dân ngày càng khẳng định vị thế thông tin truyền thông nhân dân, là không thể đánh bại, không thể ngăn chận và thông tin báo lề dân ngày càng mạnh mẽ trong thế tiến công phá vỡ bức màn bưng bít thông tin, phá vỡ thông tin định hướng một chiều, góp phần vạch trần huyền thoại giả trá, hư cấu của tuyên giáo trung ương đảng về hình tượng tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh, về công lao đánh đuổi thực dân, đế quốc của đảng CSVN.

Cuộc đấu tranh nào không tránh khỏi tổn thất và lực lượng báo lề dân cũng không nằm ngoài quy luật tất yếu đó và đã có không ít các bloggers, các chủ trang blogs, các chủ trang mạng xã hội... bị các cơ quan chức năng của đảng, nhà nước CSVN ghép tội vu vơ, tống tù bịt miệng. Thế nhưng bạo quyền cộng sản càng trấn áp, bắt bớ giam cầm thì lực lượng dân báo cũng kịp bổ xung lực lượng và ngày càng mạnh mẽ hơn khiến cho bộ máy đảng nhà nước với hàng ngàn tờ báo, hàng vạn trang mạng điện tử, trang blog cá nhân... và hàng chục vạn báo nô, văn nô bồi bút, dư luận viên, tuyên truyền viên cùng với đội ngũ chuyên viên điện toán dựng tường lửa, đột nhập đánh sập các trang báo lề dân nhưng đảng, nhà nước vẫn lo sợ sự thật bị lột trần, vì không ngăn được người dân lẫn cán bộ, đảng viên truy cập các trang báo lề dân để tìm hiểu sự thật về tội ác của bác, đảng gây ra cho đất nước dân tộc này.

Thành công ngoài mong đợi của các trang báo lề dân dễ nhận thấy nhất là việc “giải mã” huyền thoại Hồ Chí Minh rất hiệu quả. Phải nói rằng báo lề dân đã góp công lớn trong việc thay đổi tư duy, nhận thức của không ít “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, đảng viên, văn nghệ sĩ, trí thức xã hội chủ nghĩa về hình tượng Hồ Chí Minh... Điển hình là thời thông tin mạng mới xuất hiện, những bài viết về sự thật Hồ Chí Minh rải rác đó đây, đã gặp những kẻ “mù bác, cuồng đảng” chống đối quyết liệt, phản bác kịch liệt và chưởi bới tục tĩu bất cứ ai nói sự thật về bác, đều bị cho là bịa đặt, nói xấu bác. Ngày nay những còm phản biện, ngụy biện lẫn còm hung hăng nói lấy được, thiếu chất xám trí tuệ của những kẻ “mù Hồ, cuồng đảng” đã giảm dần, gần như tắt hẳn.

Thời gian đầu lúc các trang blog báo lề dân còn hiếm hoi, chưa phổ biến rầm rộ như bây giờ và tài liệu, thông tin sự thật về Hồ Chí Minh còn gặp nhiều hạn chế do hậu quả tuyên truyền giáo dục tẩy não của tuyên giáo cộng sản đã ăn sâu vào tư duy, nhận thức sai trái lệch lạc về thần tượng Hồ Chí Minh. Đa phần cán bộ đảng viên còn xem Hồ Chí Minh là một người hoàn hảo, toàn bích, họ tôn thờ Hồ chí Minh như vị thánh, bất khả xâm phạm khiến cho một số báo lề dân chống chế độ độc tài toàn trị, chống lãnh đạo đảng cộng sản đương thời e ngại, sợ dụng chạm đến hào quang giả tạo của Hồ Chí Minh, của đảng CSVN nên luôn né tránh đăng tải những bài viết gay gắt lên án, vạch trần hào quang hư cấu, thêu dệt dối trá về bác đảng. 

Cũng như trước thời báo lề dân phát triển mạnh mẽ, khẳng định được vị thế trên mặt trận chuyển tải sự thật tấn công vào hệ thống tuyên truyền dối trá của cộng sản, có những người cộng sản phản tỉnh, những trí thức xã nghĩa “có trí tuệ” thấy chế độ cộng sản đương thời là phản dân hại nước, chống lại nhân dân, là nguyên nhân của mọi nguyên nhân khiến cho đất nước chìm sâu dưới đáy đói nghèo, lạc hậu, chậm tiến. Thế nhưng vì thiếu thông tin nên họ vẫn hiểu lệch lạc, hiểu không đúng về bác đảng, họ đặt niềm tin không đúng chỗ, cứ tin bác là đạo đức, đảng là tài tình và những sai phạm nghiêm trọng hiện tại, họ nghĩ là thuộc về lãnh đạo cộng sản đương thời, không dính dáng gì tới bác đảng như cách họ được dạy dỗ biết về bác đảng qua các tài liệu, sách vở mà họ được cho phép tiếp cận!

Ngày nay nhờ truyền thông báo lề dân đã giúp một bộ phận không nhỏ “mù bác, cuồng đảng” thần tượng Hồ Chí Minh giảm dần theo từng ngày như những gì chúng ta thấy được qua lối viết còm “phản diện”của dư luận viên trên báo lề dân trong thời điểm hiện nay. Vài năm trước, trên báo lề dân các còm bênh vực, bảo vệ “thanh danh” bác đảng rất hung hăng, họ có vẻ tự tin vào sự hiểu biết về “bác vĩ đại, đảng quang vinh” nhưng càng về sau những bằng chứng, chứng minh, vạch trần sự thật về bác đảng đến từ rất nhiều nguồn tài lưu trữ trong các kho tài liệu của nước ngoài được bạch hóa và qua những nhân chứng sống kể lại được phổ biến trên các trang báo lề dân, đã làm cho dư luận viên, tuyên truyền viên, văn nô bồi bút, báo nô không thể phủ nhận, không thể chối chối cãi, không thể phản biện được, cho dù chúng có ngụy biện, cãi chày cãi cối, cãi lấy được đi chăng nữa.

Cụ thể có tài liệu đảng cộng sản tiết lộ là trong cuộc họp nội bộ bác tự thú nhận không có tư tưởng gì cả, tất cả đã có “đồng chí” Stalin, Mao nghĩ cả rồi và ai thì có thể sai chứ đồng chí Stalin, đồng chí Mao không thể sai được! Cũng như hình ảnh bác được loa đài bơm thổi thành thánh nhân suốt đời vì dân, vì nước không vợ không con đã bị các nguồn tài liệu lịch sử trong cũng như ngoài nước lột trần, chỉ ra bác có vợ, bạn gái nhiều loại sắc tộc và con thì không xác định được con số...

Ngoài ra người ta còn biết hành động vô đạo đức, độc ác hơn thú dữ “chơi chạy, thủ tiêu tình nhân bịt miệng” của bác, cùng với những lá thư gởi nhắc nhở, đòi Stalin trả lương về hoạt động tay sai cho cộng sản quốc tế đệ tam hay những bức thư nhận chỉ thị thực hiện cải cách ruộng đất và xin viện trợ vũ khí để “đánh Mỹ cho Liên Xô – Trung Quốc” như lời Tổng bí thư Lê Duẩn thú nhận, đã đánh tan huyền thoại Hồ Chí Minh và phá vỡ hào quang hư cấu của đảng CSVN. 

Phải công nhận là báo lề dân làm công việc “rã băng, giải mã” huyền thoại Hồ Chí Minh khá hoàn hảo, một nhiệm vụ tưởng chừng như là không thể và thành công trên mặt trận truyền thông của báo lề dân đạt được ngày hôm nay, là có bàn tay, khối óc của rất nhiều cá nhân, đoàn thể, tổ chức đấu tranh... góp phần. Công đầu của thành công này không thể không kể đến, đó chính là nhờ vào phương tiện kỹ thuật truyền thông hiện đại đã chuyển tải thông điệp sự thật nhanh nhạy kịp thời, đã đưa tiếng nói sự thật của báo lề dân bay lên cao, vang đi xa, đi vào nhiều ngõ ngách đời sống của mọi thành phần xã hội, từ trong đảng đến ngoài đảng.

Sự hiện diện của báo lề dân trên các phương tiên truyền thông hiện đại từ lúc sơ khai cho đến lúc rầm rộ và trở thành phổ biến như hiện nay, tức chưa đầy một thập kỷ nhưng đã khẳng định được vị thế, đã thể hiện được khả năng, sức mạnh xuyên thủng bức màn bưng bít thông tin của hệ thống loa đài dày đặc - một hệ thống tuyên truyền đồ sộ tưởng chừng như kiên cố bất khả xâm phạm.

Sức mạnh báo lề dân không những xuyên thủng bức màn bưng bít thông tin của đảng, nhà nước mà còn từng bước đẩy lùi tuyên truyền dối trá của tuyên giáo về thần tượng bác, hào quang đảng trong quá khứ và ngay cả những hành động phản dân hại nước của băng đảng cộng sản thời hiện tại.

Đến giai đoạn này, có thể nói là có một bộ phận không nhỏ cán bộ, quan chức đảng viên cộng sản biết rõ Hồ Chí Minh chẳng có tư tưởng, đạo đức chi sất. Những người biết rõ sự thật, ai cũng nhận ra ông Hồ còn tầm thường hơn những người bình thường khác và chuyện lãnh đạo đảng bày trò bắt buộc những kẻ ngây thơ thần tượng Hồ Chí Minh, học tập làm theo Hồ Chí Minh chỉ là thủ đoạn lừa bịp “đồng chí”lừa gạt nhân dân cho mục tiêu phục vụ quyền lực, quyền lợi của cá nhân, phe nhóm lãnh đạo đương thời của đảng CSVN.

Ngày nay thần tượng Hồ Chí Minh, tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh đã bị báo lề dân lột ra từng mảng nhỏ không còn “thiêng” nữa nên bộ tham mưu đảng cộng sản lập kế hoạch dựng hình tượng, đánh bóng huyền thoại “người anh cả quân đội nhân dân” Võ Nguyên Giáp đưa lên thay thế Hồ Chí Minh, nhưng với thời thông tin bùng nổ những hư cấu văn võ song toàn, thiên tài quân sự, tài năng xuất chúng được loa đài của đảng mở hết công suất tung hê đã bị báo lề dân vạch trần, làm cho im tiếng và kế hoạch dựng tượng Võ Nguyên Giáp đành phải xếp xó.

Qua báo lề dân, người dân Việt Nam đã thấy được chân dung phản dân hại nước, vô đạo đức, vô nhân cách của lãnh đạo cộng sản đời đầu, đời giữa đến đời nay, nó không còn linh thiêng huyền bí, nó vỡ từng mảng lộ ra bản chất trần tục đến độ thô tục, đáng kinh tởm. 

Mục tiêu kế tiếp trên mặt trận truyền thông của báo lề dân nhằm góp phần xóa sổ chế độ độc tài, sau Hồ Chí Minh là hào quang giả tạo của đảng CSVN. Tấn công vào hào quang dối trá của đảng CSVN khá phức tạp vì mục tiêu có hơi trừu tượng bởi đảng không là ai cả, không có hình ảnh nào cụ thể để báo lề dân tập trung tấn công và những sai phạm, tội ác của đảng cộng sản đều phải thông qua tập thể lãnh đạo cộng sản chỉ đạo và lãnh đạo.

Nói thế không có nghĩa là báo lề dân bó tay, chịu ngồi yên để cho đảng cộng sản hoành hành, nói hươu nói vượn, tàn dân hại nước. Mục tiêu báo lề dân nhắm tới trong những ngày tháng tới là tập trung lý luận phản bác những luận điệu tuyên truyền “kể công” mang tính mỵ dân, cùng với việc trưng ra các tài liệu lịch sử dẫn chứng, chứng minh cụ thể là đảng CSVN không đủ bản lãnh trí tuệ, không được dân ủng hộ, không xứng đáng lãnh đạo nhà nước – xã hội và từng bước chỉ ra những sự kiện lịch sử có thật chứng minh đảng cộng sản là băng nhóm tội phạm cướp của giết người, là đảng cách mạng giả vờ, phản động chống lại con người, đi ngược lại con đường tiến hóa của loài người văn minh. Đó là mục tiêu báo lề dân cần nhắm tới để góp phần nhỏ bé trong tiến trình đấu tranh dân chủ xóa sổ đảng, chế độ CSVN.

Báo lề dân đã thành công trên mặt trận truyền thông vạch trần, giải thiêng huyền thoại hư cấu của Hồ Chí Minh, chắc hẳn sẽ thành công trong việc lật tẩy, bóc mẽ hào quang giả tạo “công lao đánh đuổi... công lao đổi mới... công lao trời ơi đất hỡi!...” của đảng CSVN.


CSVN và tuyên truyền bịp bợm thô bỉ... muôn năm

Trần Trùng Dương (Danlambao) - “Ở Việt Nam không có một lực lượng chính trị nào khác, ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam, có đủ bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo đất nước” (TBT /CSVN - Nguyễn Phú Trọng… Rất có uy tín? – Vì vậy chỉ có 6 nhà nước trên tổng số 193 quốc gia (chưa tới 0,5/%) thành viên trong Liên Hiệp Quốc tin là như vậy để gửi điện chào mừng “sinh nhật” 85 tuổi của đảng CSVN!?.(*)


Nhìn hình ảnh này người ta nghĩ: Chỉ có những con Robot mới không có tri thức để biết “xấu hổ” khi chỉ vỏn vẹn có 6 lãnh đạo quốc gia (chưa tới 0,5 %) thành viên trong Liên Hiệp Quốc gửi lời chào mừng sinh nhật “đảng ta” một đảng “vĩ đại” lấy máu xương và nước mắt 4 triệu đồng bào mình để độc quyền đảng CS trị 90 triệu dân nước Việt Nam!?

Việt Nam đã có quan hệ ngoại giao với gần 180 nước - Chính thức có hàng trăm đại sứ quán và văn phòng ủy nhiệm quốc tế đại diện tại Việt Nam (Theo Wikipedia) tất cả họ thừa hiểu đảng CSVN đẻ ra điều 4 Hiến Pháp VN khẳng định “Đảng CS là lực lượng duy nhất độc quyền lãnh đạo Nhà nước và xã hội Việt Nam” cũng có nghĩa: đảng CSVN là một “siêu chính phủ” ngự trị chễm chệ phía trên nhà nước XHCN/VN vì vậy ngày “sinh nhật” 85 tuổi của CSVN vô hình trung “đảng ta” xem như là một ngày “đảng khánh” theo thuộc tính của đảng CSVN nó còn có ý nghĩa lớn hơn cả ngày quốc khánh vì trong tư duy họ (CSVN) không có đảng thì không có ngày quốc khánh 2 tháng 9.

Vậy thì tại sao kỷ niệm 85 năm Ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam (3/2/1930-3/2/2015) Trong ngoại giao đoàn hàng trăm đơn vị cơ quan sứ quán quốc tế tại VN thì chỉ có lãnh đạo 6 quốc gia: Campuchia, Lào, Trung Quốc, Cuba, Triều Tiên và Nga, gửi lời chúc mừng tới Ban Chấp hành Trung ương Đảng và Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng? Còn hàng trăm nguyên thủ các quốc gia khác khắp thế giới thì không!?.

Câu trả lời rất đơn giản mang tên: Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản (Victims of Communism Memorial).


Công trình tưởng niệm này do quỹ Victims of Communism Memorial Foundation (VOCMF) được đóng góp bởi nhiều cá nhân, tổ chức, đoàn thể chính trị cùng nhiều quốc gia từng là nạn nhân của chế độ cộng sản bao gồm Ba Lan, Hungary, Cộng Hòa Sec, Slovakia, Bulgaria, Estonia, Gruzia, CuBa, Đài Loan và cộng đồng kiều bào Việt Nam... Theo đó công trình ghi nhận chế độ chủ nghĩa cộng sản đã giết hại nhiều triệu người, nhiều nạn nhân vô tội, vô danh đã bị giết khắp nơi như Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam, Campuchia, Lào, Cuba... Họ đã bị giết trong những trại cải tạo, trong những ngục tù, trong những cuộc đại cách mạng, trong các cuộc cải cách ruộng đất... Tượng đài sẽ giúp cho giới trẻ hiểu một phần của lịch sử thế giới trong thế kỷ 20 vì họ cho rằng tội ác của chủ nghĩa phát xít đã được thế giới công nhận thì tội ác của chủ nghĩa CS phải được nhân loại biết tới.

Riêng với ngài tiến sĩ xây dựng đảng TBT/Nguyễn Phú Trọng khi ngài phát ngôn: “Ở Việt Nam không có một lực lượng chính trị nào khác, ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam, có đủ bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo đất nước” thì liệu cái chất bầy nhầy như bã đậu trong não trạng của ngài có còn nhớ không? Lời ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đồng chí của ông mới đây khẳng định thêm một lần nữa trong một buổi lễ vinh danh LL công an và ra lệnh rằng: Công An phải ra sức ngăn cản “diễn biến hòa bình” và “kiên quyết không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập”... Vậy thì xin ngài TBT “đảng ta” cho biết ngài so sánh với “lực lượng chính trị nào” tồn tại đối lập với CSVN trong nước? Để ngài khẳng định rằng “Ở Việt Nam không có một lực lượng chính trị nào khác, ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam”?.

Và có thể chính cái tư tưởng “lưu manh, bịp bợm” này là bản chất của CNCS nên vì vậy ngày “sinh nhật” 85 tuổi của đảng CSVN vừa qua tuyệt đại đa số có tới 187 quốc gia trên thế giới ngoảnh mặt im lặng chỉ vỏn vẻn có 6 nhà nước đang và từng là chế độ CS… Bắc Triều Tiên, Cuba, Lào, Campuchia, Trung Quốc và Nga lên tiếng chúc mừng!

Hữu xạ tự nhiên hương... Không cần phải quảng cáo, có chất thơm thì tự nhiên có mùi thơm... Một cái Toilet thì dù có sơn phết lòe loẹt như thế nào bản chất của nó vẫn là cái toilet…




_______________________________________________

(*) http://www.nguoiduatin.vn/lien-hop-quoc-don-chao-thanh-vien-thu-193-a8701.html)

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

Nước còn hay không? Mặc kệ!!!


Đảng CSVN đã "gắn liền với máu thịt" của nhân dân Việt Nam như thế nào?

Danlambao - Trong diễn văn khai mạc kỷ niệm 85 năm thành lập đảng, Nguyễn Phú Trọng lấy xương máu của các đảng viên cộng sản để ca tụng "công lao của đảng". Nhìn lại máu thịt con người đã bị đảng CSVN phung phí và đối chiếu với thực tế của đất nước ngày hôm nay, chúng ta mới thấy được những gì mà tổ quốc Việt Nam đã phải trả giá cho sự độc quyền cai trị của bè lũ làm giàu trên xương máu nhân dân và "hào quang" quá khứ đầy chết chóc của dân tộc.

Theo Nguyễn Phú Trọng - "trong những năm 1954-1959, ở miền Nam có 466.000 đảng viên và những người yêu nước bị bắt giam, 400.000 người bị đưa đi đày và 68.000 người bị giết. Trong hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ đã có gần 160.000 đảng viên hy sinh..."

Nguyễn Phú Trọng đã cố tình quên rằng trong cuộc xâm lăng nước Việt Nam Cộng Hòa, đảng cộng sản đã đưa hơn 1 triệu thanh niên thiếu nữ Việt Nam vào chỗ chết ở chiến trường bên kia sông Bến Hải. Bên cạnh đó là 2 triệu thường dân miền Nam bị tử vong, hơn 200.000 người lính VNCH bị tử trận (theo Trang Bách khoa Toàn thư Anh Quốc Britannica và BBC (*).

Tất cả những mạng người đó, cho dù là đảng viên cộng sản hay không vẫn là những con người Việt Nam mà đảng CSVN đã đẩy vào chỗ chết để thực hiện nghĩa vụ mà chính TBT của đảng là Lê Duẫn đã tuyên bố "ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc".

Hơn 3 triệu con người Việt Nam đã hy sinh để ngày hôm nay đất nước Việt Nam như thế nào? Có lẽ đã quá nhiều, quá đủ, quá thừa để trả lời vì đã có hàng trăm ngàn bài viết nói về thực trạng của đất nước ngày hôm nay, cũng như những đảng viên cộng sản đã trở thành những bầy sâu, bầy chuột như thế nào.

Điều cần nói thêm là trong tất cả những "thành tích" máu đỗ thịt rơi mà Nguyễn Phú Trọng đem ra, tuyệt không có một đảng viên, người dân nào hy sinh trong những trận chiến bảo vệ biên giới phía Bắc, chống Tàu cộng xâm lược. Dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN và tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ngày hôm nay, đó là những cái chết... không có, hay không đáng được nhắc đến.

85 năm thành lập đảng... Nhìn lại, chúng ta biết chắc chắn rằng nếu không có đảng CSVN, nước Việt Nam cũng đã được độc lập. Chúng ta biết chắc rằng nếu không có Hồ Chí Minh đem lá cờ máu từ Tàu về, chủ thuyết cộng sản từ Nga về thì sẽ không có hơn 3 triệu nấm mồ vương vãi khắp chiều dài đất nước. 

Kỷ niệm 85 năm, đúng nghĩa của nó là kỷ niệm hàng triệu oan hồn Việt Nam đã chết bởi bàn tay của đảng cộng sản Hồ Tập Chương.



___________________________________________

Đảng cộng sản không có trái tim Việt Nam

Trần Gia Phụng (Danlambao)Từ khi thành lập ngày 1-6-1930 cho đến ngày nay, đảng CSVN chỉ làm lợi cho đảng CSVN, làm lợi cho đảng viên CS và cho QTCS, cho Liên Xô, cho Trung Cộng, chứ chẳng làm gì có lợi cho đất nước, mà chỉ phá hoại đất nước về tất cả các mặt và điều nguy hiểm nhất là đảng nầy hiện nay đang âm mưu từ từ bán nước cho những kẻ bành trướng phương Bắc. Đảng CSVN không có trái tim Việt Nam, hoàn toàn không có nhịp thở của người Việt Nam...

*

Đảng Cộng Sản (CS) Nga chiếm được chính quyền ngày 7-11-1917. Sau ba năm tiêu diệt các thành phần đối lập và nhóm Bạch Nga, ổn định nội bộ, đảng CS Nga nghĩ đến việc bành trướng chủ nghĩa cộng sản ra nước ngoài và cạnh tranh với các nước Âu Mỹ, vì trước đây, vào thế kỷ 19, nước Nga chậm chân hơn các nước Âu Mỹ, kể những nước nhỏ như Netherlands (Hòa Lan), Belgium (Bỉ), Portugal (Bồ Đào Nha)... trong việc tiến chiếm thuộc địa trên thế giới.

Tại Đại hội II của Đệ tam Quốc tế Cộng Sản (ĐTQTCS) ở Petrograd (hay St. Petersbourg) từ 19-7-1920 đến 23-7, và sau đó tiếp tục tại Moscow từ 24-7 đến 7-8-1920, Lenin đưa ra bản “Cương lĩnh về vấn để Dân tộc và Thuộc địa” (Thesis on the National and Colonial Questions), khuyến khích các nước bị đô hộ (các nước thuộc địa) nổi lên chống các đế quốc, giành độc lập, giải phóng dân tộc, rồi gia nhập vào khối Liên Xô.

Theo quyết định của Đại hội nầy, “Các chính đảng muốn gia nhập Cộng sản Quốc tế, phải từ bỏ tất cả những gì mà chủ nghĩa đế quốc của chính nước họ thực thi tại nước thuộc địa. Không những dùng ngôn ngữ để ủng hộ mà họ phải có hành động thực tế để thúc đẩy cho cuộc vận động giải phóng tại nước thuộc địa. Phải đánh đuổi các phần tử chủ nghĩa đế quốc của chính nước mình ra khỏi nước thuộc địa.” (Tưởng Vĩnh Kính, Nhất cá Việt Nam dân tộc chủ nghĩa đích ngụy trang giả, Đài Bắc: Nxb. Truyện Ký Văn Học, 1972, bản dịch của Thượng Huyền, Hồ Chí Minh tại Trung Quốc, California: Nxb. Văn Nghệ, 1999, tr. 42.)

Quốc Tế Cộng Sản gởi Nguyễn Ái Quốc qua Trung Hoa

Để thực hiện kế hoạch trên đây, ĐTQTCS thành lập Đại học Cộng sản Lao động phương Đông (Communist University of the Toilers of the East) tại Moscow, chính thức khai giảng ngày 21-10-1921, đồng thời tìm kiếm nhân sự đưa về huấn luyện tại đây để phóng đi hoạt động khắp nơi.

Tháng 10-1922, Dmitri D. Manuilsky, đại diện ĐTQTCS, từ Nga qua Paris dự Đại hội II đảng CS Pháp. Tham dự Đại hội, có một đảng viên Việt tân tòng là Nguyễn Ái Quốc. Chính trong mục tiêu tìm người đào tạo, Manuilsky mời Nguyễn Ái Quốc (NAQ) sang Moscow tham gia Hội nghị Quốc tế Nông dân vào năm 1923. (Chính Đạo, Hồ Chí Minh, con người và huyền thoại 1892-1924, tập 1: 1892-1924, in lần thứ hai, Houston: Nxb. Văn Hóa, 1997, tr. 224.) Sự việc nầy có nghĩa là ĐTQTCS tuyển chọn NAQ để đưa qua Liên Xô huấn luyện.

Khi NAQ đến Moscow ngày 30-6-1923, ông được đại diện ĐTQTCS hứa hẹn trong vòng ba tháng, ĐTQT sẽ gởi ông qua Trung Hoa hoạt động. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do nào, ĐTQTCS giữ NAQ ở lại Moscow, chưa thực hiện lời hứa nầy.

Đợi một thời gian khá lâu, NAQ viết thư ngày 11-4-1924 bằng tiếng Pháp, gởi ban Chấp hành ĐTQTCS, xin tình nguyện qua Viễn đông để hoạt động. Trong thư, NAQ còn xin cấp phát cho ông mỗi tháng 100 Mỹ kim (rất có giá trị vào thời đó), không kể tiền vé từ Liên Xô qua Trung Hoa. (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 2, tt. 251-252. Sách nầy in đầy đủ bản dịch lá thư của Nguyễn Ái Quốc.).

Trong thời gian nầy, tại Đại hội QTCS kỳ 5 từ 17-6 đến 7-7-1924, NAQ được cử làm Uỷ viên Đông phương bộ, phụ trách Cục phương nam. Với chức danh mới trong ĐTQTCS, NAQ được ĐTQTCS gởi qua Trung Hoa tháng 10-1924 thi hành công tác điệp báo và tổ chức. Nguyễn Ái Quốc lấy bí danh mới là Lý Thụy, một công dân Trung Hoa, và ngụy trang làm thông dịch viên cho cơ quan Russia Telegraphic Agency (ROSTA) [Đại lý Bưu tín Nga], do Mikhail Borodin, đứng đầu. (Sophie Quinn-Judge, Ho Chi Minh, The Missing Years, Diên Vỹ và Hoài An dịch, Diễn đàn www.x.cafevn.org, không ghi năm và nơi xuất bản, tt. 70-71.) (Trần Mỹ-Vân, A Vietnamese Royal Exile in Japan, Prince Cường Để (1882-1951), New York: Routledge, 2005, tr. 113.)

Lý Thụy rời Moscow tháng 10-1924, đi Vladivostok (phiên âm là Hải Sâm Uy), hải cảng cực đông Liên Xô, trên bờ Thái Bình Dương. Từ đây, Lý Thụy đáp tàu thủy, xuống Quảng Châu khoảng giữa tháng 11-1924. Vừa đến Quảng Châu, nhờ tình báo Liên Xô, Lý Thụy móc nối ngay với nhóm Tâm Tâm Xã và Phan Bội Châu.

Trước khi Lý Thụy đến Quảng Châu, vào đầu năm 1924, Phan Bội Châu đã biến Việt Nam Quang Phục Hội thành Việt Nam Quốc Dân Đảng. Ngày 19-6-1924, Phạm Hồng Thái, một thành viên Tâm Tâm Xã, ném bom ám sát toàn quyền Pháp tại Đông Dương là Martial Merlin (ghé Quảng Châu trên đường công du), nhưng thất bại, phải nhảy xuống sông bỏ trốn, và bị chết đuối.

Đến Quảng Châu, nhiều lần Lý Thụy viết thư đề nghị Phan Bội Châu sửa đổi lại cương lĩnh và chương trình VNQDĐ, nhưng Phan Bội Châu chưa chịu. (Phan Bội Châu, Tự phán, hay Phan Bội Châu niên biểu, trong Phan Bội Châu toàn tập tập 6 của Chương Thâu, Huế: Nxb. Thuận Hóa, 1990, tr. 288.)

Trưa ngày 11 tháng 5 năm Ất Sửu (1-7-1925), Phan Bội Châu từ Hàng Châu đến ga Thượng Hải thì bị Pháp bắt. Kẻ chỉ điểm cho Pháp bắt Phan Bội Châu là Lý Thụy cùng một viên cộng sự là Lâm Đức Thụ. Cả hai bán tin cho Pháp bắt Phan Bội Châu, vừa để lãnh thưởng, vừa để loại bỏ nhà lãnh đạo cách mạng dân tộc uy tín nhất ở hải ngoại và giành lấy tổ chức của ông. (Tưởng Vĩnh Kính, sđd, tt. 84-85.)

Ở Quảng Châu, Lý Thụy mở những khóa huấn luyện và đào tạo cán bộ CS cho vùng Đông Nam Á, lập cơ sở CS tại các nước trong vùng nầy, báo cáo thường xuyên tình hình Đông Dương lên Đông phương bộ QTCS. (xin xem các báo cáo của Nguyễn Ái Quốc qua “Văn kiện đảng” trong web của CSVN). Lý Thụy bắt liên lạc với đảng Cộng Sản Trung Hoa, mời Lưu Thiếu Kỳ (Liu Shaoqi), Châu Ân Lai, Lý Phúc Xuân (Li Fuchun) và Peng Pai (Bành Bài?) đến nói chuyện tại các lớp huấn luyện do y tổ chức. (Qiang Zhai, China & Vietnam Wars, 1950-1975, The University of North Carolina Press, 2000, tr. 10.)

Ngoài công việc huấn luyện, Lý Thụy thành lập một nhóm thanh niên mệnh danh là Cộng Sản Đoàn, làm nòng cốt cho các tổ chức cộng sản về sau. Tháng 6-1925, Lý Thụy thành lập thêm một tổ chức mới là Việt Nam Cách Mệnh [Mạng] Thanh Niên Hội (VNCMTNH), và tự làm bí thư. Trong lúc nầy, những người sát cánh với Lý Thụy là Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, Lâm Đức Thụ, Trương Văn Lễnh, Lê Quảng Đạt, Vương Thúc Oánh (con rể Phan Bội Châu). Lý Thụy thường xuyên báo cáo công tác về ĐTQTCS.

Trong lúc lưu trú ở Quảng Châu, Lý Thụy (NAQ), Uỷ viên Đông phương bộ của ĐTQTCS, kết hôn với một nữ đảng viên CSTH là Tăng Tuyết Minh (1905-1991) vào tháng 10-1926. Lễ kết hôn diễn ra tại nhà hàng Thái Bình, thành phố Quảng Châu, có mặt các bà Đặng Dĩnh Siêu (vợ Châu Ân Lai), Bào La Đình, Thái Sướng. Hai vợ chồng chia tay khi chiến tranh quốc cộng Trung Hoa bùng nổ ngày 12-4-1927. (Hoàng Tranh (Huang Zheng), “Hồ Chí Minh với bà vợ Trung Quốc Tăng Tuyết Minh”, tạp chí Đông Nam Á Tung Hoành tháng 11-2001. Báo Diễn Đàn, Paris, số 121, tháng 9-2002 dịch đăng lại, tt. 17-20.) Tưởng Giới Thạch, lãnh tụ Quốc Dân Đảng Trung Hoa, chẳng những tấn công đảng CSTH, mà cả những nhóm cộng sản các nước khác.

Borodin phải về lại Liên Xô. Lý Thụy bỏ trốn đi Vũ Hán, đến Thượng Hải, theo đường biển lên Vladivostok, qua Moscow khoảng giữa tháng 6 năm 1927. (Chính Đạo, Hồ Chí Minh, con người và huyền thoại 1892-1924, tập 2: 1825-1945, in lần thứ hai, Houston: Nxb. Văn Hóa, 1993, tr. 85.)

Quốc Tế Cộng Sản gởi Nguyễn Ái Quốc đến Xiêm La

Tháng 11-1927, ĐTQTCS gởi NAQ từ Moscow qua Pháp. Tháng sau, NAQ qua Bỉ, tham dự Hội nghị Quốc tế Liên đoàn chống đế quốc, rồi qua Đức chờ quyết định của ĐTQTCS. Cuối tháng 5-1928, NAQ đến Ý, và xuống tàu ở hải cảng Naples, qua Xiêm La (Thái Lan ngày nay).

Nguyễn Ái Quốc đến Xiêm La tháng 8-1928, thành lập tỉnh ủy cộng sản U-đon, thống nhất việc lãnh đạo VNCMTNH ở Xiêm La. (Hoàng Văn Hoan, Giọt nước trong biển cả, Portland, OR, U.S.A.: Nhóm Tìm Hiểu Lịch Sử, 1991, tr. 43.) Đang hoạt động ở Xiêm La, ngày 27-10-1929 NAQ được ĐTQTCS ra lệnh phải qua Trung Hoa để giải quyết những tranh chấp giữa các kỳ bộ VNCMTNH ở trong nước Việt Nam.

Cuộc tranh chấp giữa các kỳ bộ VNCMTNH trong nước xảy ra từ sau Đại hội ĐTQTCS kỳ 6 ở Moscow (từ 17-7 đến 1-8-1928). Lúc đó, Stalin giữ chức bí thư thứ nhứt đảng Cộng Sản Liên Xô (CSLX). Chủ trương mới của đảng CSLX do Bukharin đưa ra trong Đại hội ĐTQTCS kỳ 6 là dẹp bỏ thế liên minh và hợp tác với giới tư sản dân tộc, dân chủ xã hội, đồng thời bỏ qua vấn đề cách mạng dân tộc, tự mình tiến lên trực tiếp thực hiện cách mạng vô sản.

Tháng 3-1929, kỳ bộ Bắc Kỳ của VNCMTNH bí mật họp tại nhà số 5Đ phố Hàm Long, Hà Nội, thành lập chi bộ đảng Cộng Sản để tiến tới việc thành lập Đông Dương Cộng Sản Đảng, nhằm thay thế VNCMTNH, lãnh đạo phong trào cách mạng Việt Nam và thực hiện những chủ trương mới của ĐTQTCS.

Trước tình hình mới, ngày 1-5-1929, Lâm Đức Thụ (Nguyễn Công Viễn), với tư cách uỷ viên tổng bộ VNCMTNH, triệu tập Đại hội lần thứ nhứt (cũng là lần duy nhứt) của VNCMTNH tại Hương Cảng. Có năm phái đoàn tham dự: 1) Đại diện tổng bộ. 2) Đại diện xứ bộ Xiêm La. 3) Đại diện kỳ bộ Bắc Kỳ. 4) Đại diện kỳ bộ Trung Kỳ. 5) Đại diện kỳ bộ Nam Kỳ. Trong Đại hội nầy, đại diện kỳ bộ Bắc Kỳ VNCMTNH đề nghị giải tán VNCMTNH, thành lập đảng Cộng Sản, nhưng không được các đại biểu khác chấp thuận, nên đã bỏ họp. Hội nghị VNCMTNH bế tắc, không đưa đến kết quả nào đáng kể.

Những đảng Cộng Sản đầu tiên ở Việt Nam

Trở về Việt Nam, các đảng viên trong chi bộ 5Đ Hàm Long thuộc kỳ bộ VNCMTNH ở Bắc Kỳ họp ngày 17-6-1929 tại nhà số 316 phố Khâm Thiên, Hà Nội, thành lập Đông Dương Cộng Sản Đảng (ĐDCSĐ), cử ban chấp hành, đưa ra bản tuyên ngôn theo đúng đường lối mới của ĐTCSQT, và quyết định xuất bản báo Búa Liềm, làm cơ quan ngôn luận của đảng. Đông Dương Cộng Sản Đảng thu hút hầu hết các chi bộ Bắc Kỳ của VNCMTNH, phát triển vào tới Đà Nẵng, và gởi đại diện vào Sài Gòn thuyết phục kỳ bộ Nam Kỳ.

Kỳ bộ Nam Kỳ của VNCMTNH cũng muốn thống nhứt lực lượng cho đoàn thể được mạnh, nhưng đại diện ĐDCSĐ (Bắc Kỳ) chỉ đồng ý cho các đoàn viên VNCMTNH Nam Kỳ gia nhập với tư cách cá nhân.

Vào đầu tháng 8-1929 (có sách viết là tháng 11-1929), kỳ bộ Nam Kỳ VNCMTNH họp ở Sài Gòn, tại nhà hàng Phong Cảnh Khách Lâu, góc đường Bonard (sau nầy là đường Lê Lợi) và Filippini (sau nầy là đường Nguyễn Trung Trực), tự đổi thành An Nam Cộng Sản Đảng (ANCSĐ), bầu lên ban chấp hành riêng. Từ đó, nổ ra cuộc tranh cãi giữa hai đảng CS Bắc và Nam Kỳ cùng thoát thân từ VNCMTNH.

Trong khi đó, tại Trung Kỳ, Tân Việt Cách Mạng Đảng, hậu thân của các tổ chức Hưng Nam và Phục Việt, càng ngày càng yếu. Những thành phần nòng cốt của đảng nầy muốn cộng tác với ĐDCSĐ, nhưng không được, nên triệu tập hội nghị ngày 1-1-1930 tại Hà Tĩnh, để thành lập một tổ chức riêng. Trên đường tham dự hội nghị, một số đại biểu bị bắt. Những người còn lại, căn cứ vào các văn kiện đã được soạn thảo, công bố thành lập Đông Dương Cộng Sản Liên Đoàn (ĐDCSLĐ), nhưng không bầu ban chấp hành trung ương. (http://www.cpv.org.vn. Bài: “Đảng Cộng Sản Việt Nam ra đời và cương lĩnh đầu tiên của đảng”.)

Mệnh lệnh của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản

Như thế, VNCMTNH xem như tan rã và ba tổ chức cộng sản cùng xuất hiện ở Việt Nam. Trước tình hình nầy, Ban bí thư bộ Phương Đông của ĐTQTCS do đảng Cộng Sản Liên Xô chỉ huy, họp bàn về việc thành lập đảng Cộng Sản Đông Dương (CSĐD), dựa trên dự thảo ngày 18-10-1929 của ĐTQTCS như sau: “... nhận thấy rằng những người cộng sản Đông Dương sẽ dốc hết mọi nỗ lực để hoàn thành những nhiệm vụ mà Ban Chấp hành Quốc tế Cộng sản đã đề ra cho họ: đẩy mạnh hoạt động trong quần chúng công nông, tăng cường mối liên hệ của Đảng với quần chúng, khắc phục tình trạng nhóm phái trong tổ chức đảng và phát triển cuộc đấu tranh chính trị - tư tưởng trước hết chống các khuynh hướng cơ hội và qua đó mà tạo ra mọi điều kiện để thành lập Đảng Cộng sản thực sự, nay Ban Chấp hành Quốc tế Cộng sản khuyến nghị lập tức bắt tay vào việc tổ chức Đảng Cộng sản thống nhất của Đông Dương...” (Đảng Cộng Sản Việt Nam, Văn kiện đảng toàn tập, tập 1 (1924-1930), tr. 608.)

Cũng theo văn kiện trên, những thành phần được mời tham dự Đại hội thành lập đảng CSĐD được quy định như sau: ...Chỉ có những tổ chức địa phương nào của Việt Nam Cách mệnh Thanh niên và của Tân Việt đã hoàn toàn thừa nhận các nghị quyết của Ban Chấp hành Quốc tế Cộng sản và của Quốc tế Cộng sản thì mới được công nhận là các tổ chức của Đảng Cộng sản Đông Dương và có quyền cử đại biểu đi dự Đại hội Đảng Cộng sản Đông Dương, ngoài ra trong số những tổ chức phi công nhân chỉ có những tổ chức nào thực tế tham gia vào phong trào quần chúng của công nhân hoặc của nông dân mới được công nhận là các tổ chức của Đảng Cộng sản Đông Dương và có quyền cử đại biểu đi dự Đại hội Đảng Cộng sản Đông Dương. Những tổ chức và những thành viên của các tổ chức ấy mà không thừa nhận các nghị quyết của Quốc tế Cộng sản thì phải bị khai trừ ra khỏi Đảng...” (Đảng Cộng Sản Việt Nam, Văn kiện đảng toàn tập, tập 1 (1924-1930), tr. 609.)

Cuối cùng, Ban bí thư bộ Phương Đông ra nghị quyết cho những người cộng sản ở Đông Dương, theo đó “nhiệm vụ quan trọng hơn hết và tuyệt đối cần kíp của tất cả những người cộng sản Đông Dương là sớm lập một đảng cách mạng của giai cấp vô sản, nghĩa là một đảng cộng sản quần chúng. Đảng ấy phải là một đảng duy nhất ở Đông Dương, chỉ có đảng ấy là tổ chức cộng sản mà thôi.

Đồng thời ĐTQTCS chỉ thị cho Lý Thụy chịu trách nhiệm “hợp nhất các phần tử cộng sản chân chính lại, để thành lập một đảng duy nhất.” (http://www.cpv.org.vn. Bài: “Đảng Cộng Sản Việt Nam ra đời và cương lĩnh đầu tiên của đảng”. Mục III “Hội nghị thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam...”)

Lý Thụy thi hành mệnh lệnh của ĐTQTCS

Theo mệnh lệnh của ĐTQTCS, Lý Thụy từ Xiêm La (Thái Lan) đến Hương Cảng ngày 23-12-1929, tổ chức cuộc họp tại một sân bóng tròn ở Hương Cảng ngày 6-1-1930, để tránh sự theo dõi của nhà cầm quyền. (Nguyễn Minh Cần, Đảng Cộng Sản Việt Nam qua những biến động trong phong trào cộng sản quốc tế, Nxb. Tuổi Xanh, không đề nơi xuất bản, 2001, tr. 73.) Ngoài Lý Thụy (đại diện ĐTQTCS), hiện diện trong cuộc họp nầy còn có Trịnh Đình Cửu, Nguyễn Đức Cảnh (đại diện ĐDCSĐ ở Bắc Kỳ), Nguyễn Thiệu (Nghĩa) và Châu Văn Liêm (đại diện ANCSĐ ở Nam Kỳ); không có đại diện ĐDCSLĐ ở Trung Kỳ đến họp. Theo tài liệu của CSVN, ĐDCSLĐ mới thành lập, không kịp cử đại biểu đến dự.

Cuộc họp đi đến quyết định thống nhất ba đảng, kể cả đảng bộ cộng sản Hoa kiều ở Việt Nam, thành một đảng, lấy tên là đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN), có “cương lĩnh và chiến lược theo đường lối của Quốc tế Cộng sản. Các đại biểu phải tổ chức một Trung ương lâm thời gồm 7 uỷ viên chính thức và 7 uỷ viên dự khuyết.” (Báo cáo của Nguyễn Ái Quốc đề ngày 18-2-1930 (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 3.)

Trần Phú, lúc đó vẫn còn đang ở Liên Xô, có tên Nga là Likvei hay Li-Kvei, được ĐTQTCS chỉ định làm tổng bí thư đầu tiên của đảng CSVN. (Sau đó, ĐDCSLĐ (Trung Kỳ) chính thức gia nhập đảng CSVN ngày 24-2-1930.) Trong khi đó, sau khi đảng CSVN được thành lập, Lý Thụy (NAQ) được lệnh của ĐTQTCS trở qua Xiêm La, tiếp tục làm nhiệm vụ quốc tế, tổ chức các đảng cộng sản Xiêm La và Mã Lai. (Hoàng Văn Hoan, sđd. tt. 63-64.)

Trong báo cáo chính trị do Hồ Chí Minh trình bày ngày 11-2-1951 tại Đại hội Đại biểu Toàn quốc lần thứ II của đảng CS tại Thái Nguyên, thì đảng CSVN thành lập ngày 6-1-1930. (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 6, tr. 154.) Tuy nhiên, về sau tại Đại hội III đảng Lao Động ở Hà Nội từ 5 đến 10-9-1960, Bộ chính trị Trung ương đảng yêu cầu Đại hội thông qua quyết định thay đổi ngày thành lập đảng là 3-2-1930, vì “các đồng chí Liên Xô cho biết ngày đó mới đúng theo tài liệu lưu trữ của Liên Xô”. (Nguyễn Minh Cần, sđd.tr. 74.) Từ đó, ngày 3-2 được xem là ngày thành lập đảng CSVN.


Kết luận

Lý Thụy (NAQ, về sau là Hồ Chí Minh) là một nhân viên tình báo của ĐTQTCS, hoạt động theo lệnh của ĐTQTCS, vâng lệnh ĐTQTCS đứng ra tổ chức cuộc họp thành lập đảng CSVN. Đảng nầy xuất phát từ nước ngoài, vì quyền lợi của nước ngoài, dựa trên lý thuyết nước ngoài, theo mệnh lệnh của nước ngoài, được nước ngoài nuôi dưỡng và viện trợ, thậm chí ngày thành lập cũng theo lệnh của nước ngoài.

Những “thành tích” của đảng nầy từ khi thành lập cho đến ngày nay là: Năm 1945, cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim, độc tôn quyền lực, chủ trương tiêu diệt tiềm lực, giết hại tất cả những thành phần dân tộc, không cộng sản. Khi Pháp trở lui, nhà nước CSVN thỏa hiệp với Pháp để duy trì quyền lực chứ không chống Pháp. Pháp đòi kiểm soát Hà Nội, Hồ Chí Minh và đảng CS sợ bị bắt, quyết định chống Pháp để trốn chạy, đặt chiến tranh lên vai toàn dân, giao Hà Nội lại cho Trung đoàn Thủ đô bảo vệ, trong khi quân đội cộng sản chính quy thì cao bay xa chạy, nhằm để cho Pháp tiêu diệt Trung đoàn Thủ đô, vì Trung đoàn nầy lúc đó gồm những trí thức, thanh niên, sinh viên học sinh yêu nước. Cuộc chiến 1946-1954 là cuộc chiến giữa CSVN và Pháp chứ không phải giữa dân tộc Việt Nam và Pháp. Cuộc chiến 1960-1975 là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng như lời Lê Duẫn đã nói.

Như thế, từ khi thành lập ngày 6-1-1930 cho đến ngày nay, đảng CSVN chỉ làm lợi cho đảng CSVN, làm lợi cho đảng viên CS và cho QTCS, cho Liên Xô, cho Trung Cộng, chứ chẳng làm gì có lợi cho đất nước, mà chỉ phá hoại đất nước về tất cả các mặt và điều nguy hiểm nhất là đảng nầy hiện nay đang âm mưu từ từ bán nước cho những kẻ bành trướng phương Bắc. Đảng CSVN không có trái tim Việt Nam, hoàn toàn không có nhịp thở của người Việt Nam.